Cô cùng Giản Phong trở về nhà thì vô tình bắt gặp người của Garrick đang lần lượt kéo Giản Võ và Giản Đan ra ngoài. Giản Phong hốt hoảng nhảy xuống xe của cô chạy đến trước mặt bọn chúng vì không giữ được bình tĩnh.
"Mau thả ba tôi và em gái tôi ra"
Ba Giản Phong bị bọn chúng giữ chặt, ông không quên khuyên Giản Phong nên chạy đi.
"Chạy đi,…Giản Phong, mau chạy đi"
"Anh!"
Gã Garrick mỉm cười nhìn về hướng Giản Phong, hắn ồ lên một tiếng chẳng mấy chốc đám đàn em đã vây quanh Giản Phong.
"Mày là con trai của lão đó hả? Tốt lắm, mau bắt lấy nó"
Vừa dứt lời bọn chúng lao vào tấn công Giản Phong. Giản Phong tức thời đánh trả lại nhưng hoàn toàn không thể hạ gục bọn chúng chứ đừng nói đến chuyện cứu được ba và em gái. Ba Giản Phong và Giản Đan đều bị chúng đưa lên xe, tình thế hỗn loạn Giản Phong liều xông đến chiếc xe để cứu người nhưng không may bị bọn chúng kéo lại liên tục giáng những cú đánh thật mạnh vào người. Trước tình thế này cô không thể nhịn thêm được nữa, cầm chiếc gậy gần đó chạy đến giải vây cho Giản Phong.
Cô không hề biết võ, trước giờ chỉ biết cầm súng để bắn nên đã bị thương. Garrick nhìn cô cảm thấy rất quen mắt dường như hắn đã nhận ra cô là con gái của Tô Đại Từ.
"Bắt lấy cô ta" - hắn ra lệnh.
Đám đàn em nhận được lệnh lao tới, cho dù cô có cầm gậy nhưng không biết võ cũng chẳng thể nào đấu lại mấy tên này. May mắn Giản Phong đỡ cho cô, giúp cô chống trả. Đột nhiên một tên chạy đến báo:
"Đại ca, phát hiện xe cảnh sát ở gần đây"
"Cái gì? Mau…rút thôi"
Hắn cắn răng leo lên xe chạy mất, đám đàn em nhận lệnh cũng rút lui. Giản Phong bị thương nặng nên đã ngất đi, cô nhanh chóng đỡ lấy Giản Phong.
"Giản Phong, anh tỉnh lại đi, Giản Phong"
Cảnh sát tới, thì ra là đội điều tra Thiên Du. Anh xuống xe, thấy hiện trường không còn bóng người bèn cho người đuổi theo. Cô vừa thấy anh chỉ kịp nói một câu thì bất tỉnh:
"Nam…Nam Thành, anh…tới rồi"
Anh đỡ lấy cô, gương mặt vừa giận vừa xót.
Nhanh chóng cả hai đều được đưa tới bệnh viện gần đó để băng bó vết thương. Mạc Bằng dẫn người truy vết xe của bọn chúng, còn anh và Hàn Đăng ở lại bệnh viện.
Xử lý xong vết thương cô tỉnh dậy, vừa tỉnh cô đã hỏi tình hình của Giản Phong trong khi anh đang lo lắng cho cô như vậy.
"Nam Thành, Giản Phong có sao không? Anh ấy có sao không?"
"Sao em không hỏi tình hình của em đi. Đáng lẽ ra tôi phải nhốt em ở sở cảnh sát mới đúng" - anh tức giận.
"Em…xin lỗi nhưng…"
"Hắn ta không sao cả, bác sĩ đang giúp hắn băng bó vết thương ở phòng bên cạnh em không cần phải lo"
"Để em đi thăm anh ấy"
"Tô Dịch Nhi em dám bước xuống giường thì coi chừng tôi chặt chân em"
Dường như anh đã phẫn nộ đến đỉnh điểm. Cô im bặt, lặng lẽ rút chân lại, cô biết anh lớn tiếng như vậy là vì lo lắng cho cô. Anh cố giữ bình tĩnh nói với Hàn Đăng:
"Trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi phòng"
"Vâng"
Anh đỡ cô nằm xuống đắp chăn cho cô:
"Ngoan ngoãn nằm ở đây, tôi sẽ về sớm"
Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Lúc anh vừa đi cô bật dậy định sang bên cạnh thăm Giản Phong thì bị Hàn Đăng cản lại.
"Chị dâu, chị đừng làm khó em, Giản Phong không sao, anh ấy đang được các bác sĩ chăm sóc"
"Nhưng mà…"
"Chị mà rời khỏi đây thì đội trưởng sẽ giết em mất"
Cô không muốn làm khó Hàn Đăng nên đành nằm im trên giường. Chỉ mong sao sẽ không có chuyện xấu nào nữa xảy ra.
Anh lái xe với tốc độ chóng mặt. Trên đường, người thấy tín hiệu xe cảnh sát đều tránh sang một bên để nhường đường. Anh nhận được điện thoại