Tô Dịch Nhi đến Thiên Du để tìm anh. Nghe Giai Kiệt nói anh đã bị đám người Garrick làm tay bị thương nên cô đã tức tốc chạy đến sau khi rời khỏi chỗ Hoàng Mặc Dương.
Tới nơi cô hồng hộc chạy vào trong. Cứ mỗi lần thấy cô tới là mấy tên hóng chuyện lại tò mò mà áp sát tai vào cửa để nghe trộm. Lần này cũng vậy, bọn họ cũng lại tiếp tục nghe trộm hai người.
"Này. Liệu tí nữa họ có xảy ra cái chuyện gì không?" - một viên cảnh sát lên tiếng hỏi nhỏ cả đám.
"Không biết nhưng với vẻ quyến rũ của chị dâu thì tôi tin chắc…đội trưởng sẽ không thể không làm gì" - một tên khác đáp lại.
Nói rồi cả lũ nhìn nhau cười một nụ cười nham hiểm.
Trong phòng làm việc của anh, cô thấy tay anh bị thương liền lập tức chạy đến nhẹ nhàng nâng cánh tay đang băng bó của anh lên:
"Còn đau không?"
Anh chống tay nhìn cô gật đầu:
"Nó vẫn còn đau lắm"
"Thật sao?" - cô nhăn lại bày khuôn mặt xót xa.
Nhìn thấy cô lo lắng cho mình anh thực sự rất vui còn cười tươi như hoa vậy. Anh nắm tay cô kéo cô ngồi vào lòng mình:
"Tô Dịch Nhi, mặc dù anh không biết kẻ nào bắt cóc em nhưng tên Giản Phong đó chắc cũng nói cho em biết chứ?"
Cô gượm nghĩ một lát rồi lắc đầu:
"Em không biết. Giản Phong... Không hề nói với em"
Nghe vậy anh nắm chặt tay:
"Vậy sao? Nếu anh biết là kẻ nào chắc chắn sẽ không tha cho hắn"
Nhân lúc anh không để ý cô hôn anh một cái. Một nụ hôn đến rất nhanh khiến anh còn không kịp phản ứng. Anh bất ngờ nhìn chằm chằm cô còn cô thì ngại tới đỏ mặt.
"Này Tô Dịch Nhi"
"Vâng…"
Anh lao đến hôn cô tới tấp. Chính xác đó không phải là hôn mà là gặm nhấm. Nụ hôn nóng bỏng đến mức không gian xung quanh cũng nóng bừng bừng. Cứ mỗi lần cô sắp không thở nổi thì anh lại buông ra mà buông ra được một lúc thì lại tiếp tục hôn.
"Thôi được rồi…ưm…Lục Nam Thành anh dừng lại đi"
Cô nói dừng lại anh mới dừng lại. Đôi má đỏ ửng của cô đúng là một chất kích thích anh.
Anh nhìn cô, dùng tay vuốt ve mái tóc mê hoặc của cô rồi nói:
"Ngày mai ba anh sẽ về nước, cùng anh đi đón ông ấy nhé"
"Sao? Ba anh mai về sao?"
"Sao thế? Em không muốn gặp ba anh à?"
"Không phải. Em sợ…ông ấy sẽ không thích em"
"Hừm…không sao hết. Nếu là người anh chọn thì ba anh sẽ không thể ngăn cản được"
Cô vui vẻ ôm chầm lấy anh. Lúc sau khi ra ngoài cô mở cửa phòng một cách đột ngột khiến cả đám nghe lén ngã nhào vào trong. Cô ngơ ngác nhìn bọn họ còn anh thì nổi giận quát:
"Các người đang làm cái trò gì thế hả?"
Cả đám sợ hãi đứng dậy ấp a ấp úng:
"Đội…đội trưởng, bọn…e…em chỉ đi…ngang qua"
Cô khẽ hỏi:
"Mấy người đang nghe lén sao?"
"Không. Không. Không phải thế đâu chị dâu bọn em thực sự không có cái gan đó"
Nói rồi cô mỉm cười:
"Vậy thôi, tôi đi trước đây. Em về đây"
Sau khi cô rời đi anh cũng đuổi đám người kia ra ngoài. Đúng là một lũ nhiều chuyện!
Tối hôm đó,
Cô được một người lạ đưa cho một tờ giấy bên trong có dòng chữ :" Đến phố Z, hạ thành BC để gặp nhau".
Lúc đầu cô có phần không hiểu lắm tưởng là trò đùa của ai đấy nhưng mặt sau của tờ giấy ghi chữ "Giản Đan" hai chữ này đã khiến cô giật mình hoảng hốt.
"Là Giản Đan, Giản Đan muốn gặp mình sao?"
Cô vội vã chạy ra ngoài để tìm người bí ẩn vừa nãy đưa tờ giấy cho cô nhưng người đó lại đi mất rồi. Tay cầm tờ giấy cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nét chữ nhìn rất giống với chữ của Giản Đan…à không, phải là chắc chắn đây là nét chữ của Giản Đan.
Trong khi cô rất mừng vì nhận được tin tức của Giản