Cô bị bọn chúng bế lên xe và rời đi. Kể từ tối hôm đó không hề có tin tức gì của cô. Giản Phong có gọi điện nhưng chỉ nhận được thuê bao tắt máy, thấy lạ Giản Phong có lui tới nhà cô nhưng căn nhà đã bị đem đi rao bán.
Sự mất tích bí ẩn của cô làm Giản Phong lo lắng, chẳng lẽ Sói Đen đã hành động. Giản Phong quay trở về, bây giờ phải tìm cách liên lạc với cô và nhất là phải bảo vệ ba và em gái mình.
Hai ngày sau,
Tại sàn đấu giá Diamond, đây là nơi vui thú của những ông trùm có tiếng trong thế giới ngầm. Mỗi lần có hàng hiếm thì sàn đấu giá sẽ mở cửa, người đến đây cũng rất đông nhưng hầu hết toàn là những kẻ có tiếng trong giới ăn chơi.
Từ xa, một chiếc xe màu đen đắt tiền dần dần đi đến cổng ra vào của sàn đầu giá, đến nơi thì dừng lại. Cửa xe mở, bên trong bước ra là một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, phong thái ngút ngàn không ai khác chính là anh - Lục Nam Thành. Đây vốn là nơi cảnh sát không có phận sự nhưng vì nhiệm vụ nên hôm nay anh có mặt ở đây với tư cách chính là một ông trùm. Theo sau anh là Mạc Bằng, là một viên cảnh sát trẻ tuổi nhưng hôm nay lại đóng vai đệ tử ông trùm. Mạc Bằng cầm theo một vali tiền, nếu đến đây thì phải mang theo tiền và thiếp mời.
Hai người đang định bước vào thì bị hai tên vệ sĩ đeo kính râm mặc vest đen chặn lại, một trong hai tên lên tiếng:
"Xin lỗi ngài, ngài có thiệp mời không?"
Anh lấy thiếp mời ra đưa cho hắn. Sau khi kiểm tra thì cả hai tên đều đứng dãn ra để mời anh vào trong.
Bên trong được bày trí rất đẹp, có vài ông trùm đã đến từ trước chễm chệ ngồi ở vị trí của mình. Anh đánh mắt liếc qua một lượt rồi hỏi Mạc Bằng:
"Chỗ chúng ta là số bao nhiêu"
Mạc Bằng vội vàng lấy ra một tờ phiếu mà hai tên vệ sĩ bên ngoài vừa đưa cho đọc anh nghe:
"Đội trưởng, chúng ta là số 36"
Anh liếc qua liếc lại nhìn ghế ngồi số 36 rồi tiến tới. Anh ngồi xuống vắt chéo chân hai tay đan lại để trên đùi trông rất ra dáng một lão đại. Mạc Bằng đứng bên cạnh, mộ tay cầm vali một tay cầm biển đấu giá ghi số 36. Anh nói nhỏ với Mạc Bằng:
"Ở đây đừng gọi tôi là đội trưởng nếu gọi vậy sẽ bị lộ. Cứ gọi bình thường như cái cách bọn chúng gọi nhau"
"Vâng, lão đại"
Lí do anh tới đây vì nghi ngờ sàn đấu giá Diamond này đứng dưới sự kiểm soát của Sói Đen - một tổ chức đen mà anh đang truy lùng.
Đang đăm chiêu suy nghĩ bỗng nhiên anh bị giọng nói khàn khàn của một tên to con làm cho giật mình.
"Số 37 là ở chỗ nào?"
Một tên gầy guộc khúm núm chạy đến ghế số 37 bên cạnh ghế ngồi của anh chỉ tay:
"Dạ thưa lão đại, ghế của mình ở đây ạ"
Anh nhắm mắt lại vờ như chẳng thèm quan tâm. Tên to con ấy để râu quai nón, thân hình mập mạp, trên tay có vài hình xăm, hắn dùng ánh mắt gớm ghiếc nhìn anh. Hắn ngồi xuống liếc qua anh một lượt, rồi lại liếc qua nhìn Mạc Bằng và chiếc vali trên tay, hắn bật cười giọng cười nghe thật kinh tởm:
"Hahaha, làm ăn với nơi này bao năm không ngờ có một ngày lại gặp một ông trùm trẻ tuổi lại đẹp trai thế này, anh bạn có phải lại lấy trộm tiền của ba mẹ không?"
Vì thấy anh còn trẻ nên hắn tưởng là con nhãi nít ranh lấy tiền của nhà để đi ham vui. Anh nghe giọng điệu giễu cợt đó chợt tỉnh, quay sang liếc hắn làm hắn có phần chột dạ.
"Làm ông trùm thì cần tuổi tác sao?" - anh hỏi.
"Haha, có khí chất. Chỉ là tôi chưa từng thấy cậu bao giờ"
"Ông anh cứ coi tôi như người mới, dù gì thì cũng là chung mối làm ăn, mong ông anh…chỉ bảo"
Tên to béo