"Thu Bạch, Thu Bạch? Cậu đang nói như thế nào lại thất thần!"
Đường Thu Bạch trở về từ chuyến tham quan Lam Hoa, mông mới dựa vào ghế còn chưa được mấy phút, Liêu Ngọc đã từ cách vách vừa trượt ghế dựa kéo đến, nhất định phải bắt nàng kể tình huống tham quan.
"A! ! Tôi nói đến đâu rồi?" Đường Thu Bạch bị Liêu Ngọc mạnh mẽ lôi não trở lại.
"Cậu nói các cậu gặp Cảnh tổng Lam Hoa, sau đó thì sao sau đó thế nào, trông thế nào, có phải rất lợi hại không?" Liêu Ngọc hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với cuộc gặp tình cờ đó, dù sao cũng là chủ tịch tập đoàn Hải Phong trong lời đồn, ngọn lửa bát quái lại cháy càng thịnh.
"À! ! Sau đó! ! "
Đường Thu Bạch trong đầu lại nhanh chóng lóe trở lại hỉnh ảnh nàng nghiêng đầu, tránh khỏi bóng lưng đồng nghiệp mới có thể thấy rõ người.
Giọng nói của cô nghe có chút thanh lãnh, nhưng là mắt kính gọng vàng đeo trước mắt lại vừa vặn làm giảm bớt một chút thanh lãnh này, khóe môi gợi lên độ cong khách sáo như có như không, đôi mắt tùy ý đảo qua mấy người trước mặt cô xong, đúng lúc đang đáp xuống nhìn về phía Đường Thu Bạch, mắt nhỏ khẽ nheo lại.
Đột nhiên đối mặt, làm Đường Thu Bạch có chút trở tay không kịp, nàng theo thói quen muốn né tránh ánh mắt đó, lại phát hiện đôi mắt không chịu sự khống chế của bản thân.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, đối phương lại khôi phục bình thường, sau khi cùng Trần tổng hàn huyên ngắn gọn, có việc rời đi trước.
Cho đến khi bóng lưng tại khúc quanh ra khỏi phòng thí nghiệm, ánh mắt Đường Thu Bạch đều chưa thể rời khỏi người đối phương, chóp mũi còn tàn lưu mùi hương thoang thoảng khi đối phương lướt qua trước người nàng.
"Góc mặt cũng rất đẹp a! ! " Đường Thu Bạch nhỏ giọng nói.
"Cái gì? Thu Bạch cậu nói gì cơ?" Liêu Ngọc không nghe rõ nhìn Đường Thu Bạch.
"À, không có không có, giống như tôi đã nói với cậu vậy đó, rõ ràng đích xác là tiên nữ, rất lợi hại.
" Đường Thu Bạch vô thức hít hít cái mũi, đáng tiếc mùi hương thoang thoảng kia đã sớm không còn.
"A a a tôi cũng muốn nhìn!" Liêu Ngọc kêu rên đau khổ bị gọi tới phòng thí nghiệm, cô ấy vừa đi bên cạnh Đường Thu Bạch liền thanh tịnh lại.
Gọi là gì ấy nhỉ? Cảnh tổng? Có quan hệ gì với Kinh Đông? Đường Thu Bạch nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Trần tổng và nàng, rà soát từng câu từng chữ, tìm kiếm tên cô không có kết quả.
Đường Thu Bạch đầu óc trầm tư đối diện với màn hình máy tính đen như mực, mấy giây sau được bật sáng, một loạt tiếng bàn phím lạch cạch lạch cạch gõ vào tên công ty, ba chữ xuất hiện ở trên màn hình.
"Cảnh, Thư, Vân?" Đường Thu Bạch lẩm bẩm cái đọc tên này kết hợp với tướng mạo chủ nhân cặp kính gọng vàng kia, mơ mơ hồ hồ dường như lại nhìn thấy đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm dưới mắt kính kia.
Không đợi nàng ngẫm nghĩ, thông báo Weibo nhắc nhở đã hiện lên, "Bạn nhận được một phản hồi Weibo.
"
@California quốc lộ số 1 trả lời @Bạch Bạch Bạch: "Lại là thứ hai.
"
Đường Thu Bạch nhất thời không phản ứng kịp, cho tới khi tầm mắt từ "Lại là thứ hai" dịch tới mấy chữ "@California quốc lộ số 1", không tiếng động thét chói tai ra tới.
A a a a a a a a California số 1 trả lời rồi!
Đường Thu Bạch nhớ tới buổi sáng Weibo California quốc lộ số 1 mới vừa đăng, tay nàng vừa rung lên một cái, ngón tay cũng đã nhấn vào đặc biệt quan tâm tìm được chân dung cực quang quen thuộc.
Không kịp xem nội dung, nàng trước tiên nhấn điểm thích, bình luận "Đầu tiên!", bình luận xong lại chia sẻ cùng lưu lại, sau đó cảm thấy xung quanh có đồng nghiệp, không thể nhìn kỹ đành rời khỏi Weibo.
Lúc này nhận được thông báo nhắc nhở bình luận mới nghĩ tới việc này, Đường Thu Bạch một lần nữa nhấn vào Weibo, nhìn thấy phía trên bình luận "Đầu tiên" của nàng hôm nay, lại bị một người phía trước cướp mất hạng nhất rồi.
Tính ra, hình như đây đã là lần thứ N Đường Thu Bạch không cướp được bình luận đầu tiên kể từ khi chú ý California quốc lộ số 1 cho tới nay,.
Cho nên lần này trả lời là ngay cả bản thân California quốc lộ số 1 đều nhìn không nổi sao! !
Đường Thu Bạch nghiêng ngả đầu, lướt qua bình luận phía dưới, cuối cùng trả lời, "Che mắt khóc.
jpg" lúc này mới lướt lên trên, vui vui vẻ vẻ click mở từng tấm ảnh tỉ mỉ nhìn.
Blogger California quốc lộ số 1 này, là kho tàng rực rỡ nhất mà Đường Thu Bạch tìm thấy ở trong số một đám blogger review du lịch, review không chỉ có lương tâm và thực tế, mà mỗi lần review tất thuộc hàng tinh phẩm, điều càng làm cho nàng thích chính là cách hành văn của blogger này có một loại ma lực, luôn mơ hồ lôi kéo nàng, kêu gọi nàng đi.
Lần này review, khác với trước đó chính là, không còn là hướng dẫn du lịch nước ngoài, cũng không phải đông, nam tổ quốc mà là review hướng dẫn cho tuyến đường dọc Tây Bắc.
Tuy rằng Đường Thu Bạch là một sinh viên khoa học kỹ thuật chính cống, nhưng nàng vẫn rất yêu thích địa lý và lịch sử, cũng đi theo bước chân của California quốc lộ số 1 đi qua đông, nam bộ của tổ quốc.
Lần này mới ra tuyến xuyên dọc Tây Bắc, xem như là thật sự đánh trúng tim Đường Thu Bạch đi.
Nàng vốn lập kế hoạch năm ngoái đi, nhưng mà năm ngoái từ đầu năm bận đến cuối năm, thật vất vả bận bịu xong rồi từ chức, kết quả ở nhà còn chưa nằm chết được mấy ngày, Đường Thu Bạch đã bị Đường mẹ bắt đến quán mì nhỏ của gia đình giúp đỡ, vừa giúp một cái đã qua một năm.
Qua hết năm ngày đầu tiên, lại lập tức bị đá tới công ty mới phỏng vấn, tiếp đó Đường Thu Bạch nhậm chức công ty hiện tại, có thể gọi là một cấp độ khác của nối liền mạch không kẽ hở, ngay cả một giấc ngủ nướng cũng chưa thể ngủ thêm mấy ngày, trong lòng nàng đau khổ a.
Đường Thu Bạch đem mấy bức ảnh hướng dẫn đã xem xong lưu vào di động, từ túi xách lấy ra mấy cây giăm bông chuồn khỏi văn phòng.
"Vượng Tài mày tới rồi, ăn từ từ ăn từ từ.
"
Đường Thu Bạch xé mở vỏ cây giăm bông đã chuẩn bị từ trước ở trong tay đưa cho chú chó nhỏ lông vàng ngồi xổm phe phẩy cái đuôi trước mặt nàng.
"Vượng Tài sao lại chỉ có mày, Tiểu Hoa đâu?" Đường Thu Bạch cũng co chân ngồi xổm xuống, còn nhìn thoáng qua bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng một chú cho quen thuộc khác có chút mất mát.
"Đã mấy ngày không nhìn thấy Tiểu Hoa rồi, nó đổi nơi ở sao?" Đường Thu Bạch hai tay chống đầu, nhìn Vượng Tài trước mặt vùi đầu vào ăn.
Chó hoang trong công viên công ty là lúc trước khi Đường Thu Bạch tới nhà ăn ăn cơm trưa đi qua một chỗ rẽ phát hiện ra, mới đầu còn chỉ có một con, chính là Tiểu Hoa mà nàng vừa nhắc tới, là một con chó vườn nhỏ màu vàng trắng đan xen.
Đường Thu Bạch từ nhỏ đã thích chó, lúc nhìn thấy Tiểu Hoa trong nháy mắt cảm thấy nó như đứng ở một góc tối tăm giữa bão tuyết vừa cô đơn bất lực lại đáng thương, lập tức đi mua giăm bông tới đút cho nó, sau thời gian dài cũng liền quen nếp trong túi xách luôn có mấy cây giăm bông, có thời gian liền tới thăm nó.
Con Vượng Tài trước mặt lúc này, là mới đến cách đây không lâu, đút một con cũng là đút, hai con cũng là đút, Đường