Đường Thu Bạch vẫn chưa thể hoàn toàn đứng lên, chẳng qua là nửa khom lưng trọng tâm còn hạ thấp một ít, vươn tay đi kéo tay Cảnh Thư Vân.
Trước đó nàng ngã xuống là hai đầu gối chạm sàn nhà trước, ở mức độ nào đó đã phân tán một phần lực.
Thế nhưng vào giây phút tiếp đất, trong đầu Đường Thu Bạch bay mất không còn một cái gì, ý nghĩ trêu ghẹo trước đó tan thành mây khói, nước mắt sinh lý lập tức tràn mi rơi ra.
"Hí! ! " Đường Thu Bạch hít sâu một hơi, mày nhỏ nhíu chặt.
Cảnh Thư Vân phản ứng nhanh chóng, bàn tay chống sàn nhà ngồi dậy, Đường Thu Bạch lật qua bên cạnh, dựa vào cửa phòng ngủ ngồi xuống không còn quan tâm bất cứ điều gì nữa.
Đường Thu Bạch khom người, co chân, một tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu, tay phải duy trì tư thế vừa mới chạm đất, lòng bàn tay hướng lên trên năm ngón tay hơi cong, không dám động đậy.
Lúc Cảnh Thư Vân ghé tới, chỉ thấy tay Đường Thu Bạch lơ lửng giữa không trung đang run rẩy có thể thấy được bằng mắt thường, lại nhớ tới tiếng rên phía trước, chân mày không kìm được cũng nhíu lại.
Tiếng va chạm không đau, tiếng rên lại không nhẹ.
"Tay có ổn không? Tôi đưa em đi bệnh viện.
"
Cảnh Thư Vân ngồi xổm xuống, mới nhìn thấy cơ cắn bên góc hàm của Đường Thu Bạch như ẩn như hiện, môi mím chặt, những giọt lệ trong suốt đọng trên hàng mi run rẩy, đuôi mắt còn hiện lên một tia ửng đỏ.
Dáng vẻ hoàn khác với một Đường Thu Bạch mỗi lần gặp trên mặt đều mang theo nụ cười, trái tim Cảnh Thư Vân trầm xuống không lý do, còn có chút khó chịu.
"Không, không sao.
"
Đường Thu Bạch chờ cơn đau qua đi, mới ngẩng đầu kiểm tra tay phải, chỉ là trước nàng một bước, Cảnh Thư Vân đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng.
Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, Đường Thu Bạch mơ hồ ngửi được thanh hương Cảnh Thư Vân mới vừa tắm xong, dường như cũng làm dịu đi những giọt mồ hôi đang rịn ra sau lưng vì đau của Đường Thu Bạch.
Cổ tay bị tay Cảnh Thư Vân kéo, mới hơi lật một cái, bọn họ nhìn thấy khối màu xanh gồ lên mặt ngoài mu bàn tay, mơ hồ còn có xu hướng sưng to hơn.
Hai người không ai lên tiếng, Đường Thu Bạch dư quang thấy một bàn tay khác buông thõng ở một bên của Cảnh Thư Vân chợt nắm chặt.
"Đi bệnh viện.
" Cảnh Thư Vân trầm giọng nói.
Đường Thu Bạch lúc này mới nhẹ nhàng hoạt động tay phải, cong từ ngón tay cái đến ngón út cuối cùng, rồi sau đó từ từ nắm lại sau đó mở ra, vận động ngay lập tức là để xác định có gãy xương hay không.
Không cảm thấy đau nhức truyền tới, Đường Thu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thế này chỉ có thể mơ hồ phán đoán có gãy xương hay không, nhưng mà không thể phán đoán có nứt xương hay không.
"
Cảnh Thư Vân làm dáng đỡ Đường Thu Bạch đứng lên, đuôi tóc cô xoã tung mới vừa sấy khô nhẹ nhàng quét qua gò má Đường Thu Bạch, như là lông chim mềm mại xẹt qua đầu quả tim nàng.
"Lão bản, cái này chị cũng biết?"
Đường Thu Bạch dùng mu bàn tay trái cọ cọ má, mượn lực của Cảnh Thư Vân, đột nhiên đứng lên, thân thể không vững, ngã về phía trước, đập vào vai Cảnh Thư Vân trong bộ áo ngủ tơ tằm màu rượu.
Đường Thu Bạch theo bản năng đi tìm điểm chống đỡ, tay thuận thế khoác lên eo Cảnh Thư Vân, dưới tay lại là đai lưng áo ngủ, bàn tay duỗi ra căng chặt, đầu óc trong lúc hoảng loạn lại lướt thấy cổ áo ngủ rộng mở, mảng lớn làn da trắng tuyết, Đường Thu Bạch nhắm mắt cái vèo, lùi ra sau nửa bước.
Vẻ mặt Đường Thu Bạch hiện lên biểu tình mất tự nhiên, bên tai chợt có chút hồng, nhưng Cảnh Thư Vân không chú ý tới sắc mặt của Đường Thu Bạch, chỉ kéo cổ áo ngủ lại, đỡ nàng xuống lầu.
"Trước kia cùng Tĩnh Uyển đi bệnh viện, bác sĩ nói.
"
"Ồ, hóa ra là vậy.
" Đường Thu Bạch nhẹ gật đầu, còn đắm chìm trong xấu hổ ngoài ý muốn vừa rồi.
"Cô ấy cũng là té ngã xong, cảm thấy không có gì đáng ngại, không muốn đi bệnh viện, mấy ngày sau càng ngày càng đau tới bệnh viện kiểm tra phát hiện là nứt xương.
" Cảnh Thư Vân lại chậm rãi bổ sung những lời này, sau khi nói xong còn cố ý liếc nhìn Đường Thu Bạch.
"Em không có, em chắc chắn lựa chọn đi bệnh viện, sớm gặp bác sĩ sớm khỏe, em tin tưởng khoa học.
" Đường Thu Bạch giơ tay phải, câu chữ rõ ràng.
Hai người xuống đến phòng khách tầng một, Đường Thu Bạch mới nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: "Lão bản, đêm nay chị uống rượu, em lại tàn tật, chúng ta làm sao đi bệnh viện đây?"
Cảnh Thư Vân nhẹ liếc về phía Đường Thu Bạc một cái, lại có chút vui vẻ yên tâm, "Ừm, đầu óc vẫn còn tốt là được.
"
"! ! " Đường Thu Bạch từ bỏ, dù sao nàng bây giờ là một "Người tàn tật", tùy ý làm sao thì làm đi.
"Em ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi lên thay quần áo.
" Cảnh Thư Vân nói xong xoay người trở về phòng ở tầng hai.
Áo ngủ chỉ tới đầu gối Cảnh Thư Vân, lộ ra cẳng chân tinh tế trắng nõn phía dưới, vạt áo ngủ lắc qua lắc lại theo động tác cô bước lên bậc thang, Đường Thu Bạch lắc đầu thu hồi tầm mắt.
Đường Thu Bạch nhìn vết bầm tím trên mu bàn tay phải, cảm thán quả nhiên phim truyền hình đều là gạt người, đau chết đi được, cũng may là sàn nhà phòng ngủ làm bằng gỗ, nếu đổi thành gạch men sứ Đường Thu Bạch trượt té đập đầu khi còn nhỏ.
Nghĩ đến đó Đường Thu Bạch không nhịn được lại nhíu mày, khi còn nhỏ cái ót trực tiếp đập vào gạch men sứ nhà bà ngoại, cảm giác đau đớn đó chính là quá rõ nét.
Chỉ có thể nói không bị té ngốc, Đường Thu Bạch đã quá may mắn.
Bỗng nhiên truyền đến thanh âm đi xuống cầu thang, làm Đường Thu Bạch hoàn hồn, Cảnh Thư Vân thay một bộ quần áo đơn giản thường ngày, áo phông màu trắng cùng với quần denim màu lam nhạt, là dáng vẻ riêng tư mà Đường Thu Bạch chưa từng thấy qua, mang cặp kính gọng vàng, tươi trẻ lại tùy ý.
"Tay đau?" Cảnh Thư Vân chú ý tới tay phải Đường Thu Bạch đang giơ lên, lại cúi đầu xem đồng hồ, "Chắc là rất nhanh thôi, Địch Nghiên đang trên đường đến.
"
"Không sao, không vội.
" Đường Thu Bạch khóe môi khẽ nhếch, suy nghĩ một chút giải thích nói: "Vừa nãy em ở cửa phòng chị, là bởi vì không có áo ngủ, em đã gửi WeChat cho chị mà chị không trả lời em, em liền tới gõ cửa.
"
"Ừm, tôi nhìn thấy WeChat, vậy sao em lại ngồi xổm trên sàn?" Cảnh Thư Vân ngồi ở bên cạnh Đường Thu Bạch.
"Em gõ cửa không có phản ứng, tưởng là chị ngủ rồi, e vốn tính ngồi bên cạnh nghĩ biện pháp giải quyết, kết quả không chú ý thời gian, ngồi xổm hồi lâu đến khi muốn đứng dậy chỉ có thể vịn khung cửa, đúng lúc chị vừa! ! "
Đường Thu Bạch đang nói chợt im lặng, chuyện sau đó Cảnh Thư Vân cũng đã biết, hai người lâm vào trầm mặc hoang mang.
Đường Thu Bạch cũng có chút không biết làm sao, ai biết đúng lúc như vậy?
"Chí ít, em phản ứng vẫn rất nhanh?" Đường Thu Bạch xét nét nói.
Nói chưa dứt lời, Đường Thu Bạch vừa lên tiếng Cảnh Thư Vân lại liếc nàng một cái, trong ánh mắt tựa hồ muốn nói, "Em lại khen nữa thử xem?"
Đường Thu Bạch nhún vai, vừa khéo lúc này điện thoại của Cảnh Thư Vân vang lên, đánh vỡ bầu không khí giữa hai người.
"Cảnh tổng, Đường bộ trưởng.
" Địch Nghiên kéo cửa xe ra, trên mặt còn mang theo nụ cười, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì.
Đường Thu Bạch cảm thấy cho dù lúc ban đầu có kinh ngạc thì nhận được điện thoại của Cảnh Thư Vân đến bây giờ, cũng đã hết kinh ngạc rồi.
"Ừ, vất vả rồi.
" Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, ngồi vào hàng ghế sau.
"Làm phiền cô rồi, cảm ơn.
"
Đường Thu Bạch đi theo ngồi vào ghế sau, thấy bóng lưng Địch Nghiên ở vị trí ghế lái phía trước, tâm tình có chút phức tạp, đêm nay cũng quá tấu hài.
Một giây trước Đường Thu Bạch còn đang hỏi người bên cạnh "Có ổn không", giây tiếp theo biến thành người bị hỏi.
Lúc ở trên xe, Đường Thu Bạch hơi nâng tay lên, cũng không dám đặt xuống, giơ quá cao lại ngại mỏi, dứt khoát đặt khuỷu tay chống lên đùi để mượn lực.
Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt không thấy rõ tia sáng, tựa hồ có chút bất đắc dĩ lại mang theo áy náy, Đường Thu Bạch đáp lại ánh mắt cô, mỉm cười.
Trên đường vẫn im lặng như trước, Đường Thu Bạch có hơi quen với việc im lặng cùng Cảnh Thư Vân, cũng không có gì không tốt.
Ở bệnh viện chụp chiếu kiểm tra xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, dặn Đường Thu Bạch sau này phải chú ý nhiều hơn, bớt hoạt động, không nên dùng lực mạnh, trong vòng 48 tiếng có thể dùng đá giảm sưng.
Chẳng qua là khi bác sĩ hỏi Đường Thu Bạch là tại sao lại bị thương, Đường Thu Bạch có chút xấu hổ nói: "Không cẩn thận vấp ngã.
"
Bác sĩ đột nhiên cười lên, quả quyết lắc đầu, "Không thể nào là vấp ngã, thông thường vấp ngã sẽ trầy da.
"
Đường Thu Bạch đành phải nói: "Vấp ngã trước, sau bị vật nặng đè.
"
Đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân lại liếc nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.
Cũng may bác sĩ không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò nàng, phải đặc biệt chú ý.
Từ bệnh viện đi ra, Địch Nghiên lại đưa hai người về biệt thự của Cảnh Thư Vân, vẫn là bởi vì giờ đã là rạng sáng, nếu Địch Nghiên lại lần lượt tiễn từng người, thì cô ấy về đến nhà trên cơ bản sẽ không ngủ được mấy tiếng.
Nhà Đường Thu Bạch một phòng một sảnh, sẽ không ngủ được, cuối cùng vẫn là lựa chọn biệt thự của Cảnh Thư Vân.
Trước khi Địch Nghiên đi, Cảnh Thư Vân kêu cô ấy ngày mai trước tiên không cần tới công ty, trực tiếp đưa cơm trưa qua đây.
Bà chủ tốt a, cũng là vì để cho Địch Nghiên nghỉ ngơi