Máy kiểm tra đo mẫu đã bắt đầu vận hành vào buổi chiều, trước tiên hơ nóng, theo lý mà nói, lúc này máy hẳn đã dần ổn định.
Nhưng khi Đường Thu Bạch điều khiển máy tính bắt đầu vận hành, lại từ số liệu phản ứng và hiển thị trên máy vi tính phát hiện không đúng.
Video hình ảnh hiển thị bộ lấy mẫu tự động của máy, động thì có động, cũng hút mẫu, nhưng mà nó đều không đổ chất lỏng mẫu ra.
Đường Thu Bạch thử lặp lại rất nhiều lần, phát hiện đều là nó hút thì hút, mấu chốt là nó không nhả ra, điều này khiến Đường Thu Bạch rất khó chịu, không nhả ra nàng không cách nào đo được.
"! ! Đại ca, ngài đây là uống đồ uống sao?" Đường Thu Bạch có chút bất đắc dĩ nhìn cái bệ máy này.
"Sao vậy?" Cảnh Thư Vân mới vừa đi vào phòng máy liền nghe thấy Đường Thu Bạch lầm bầm lầu bầu hiếm thấy.
"Nó, uống vào mà không nôn ra cho em!" Có lẽ thấy người tới là Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch có hơi thả lỏng, nghiêng người duỗi tay chỉ vào máy trộn mẫu chỉ xoay vòng vòng, giọng điệu mạc danh ủy khuất.
Biến đổi bất ngờ, khả năng chính là như vậy đi, một bước trước còn thuận lợi, một bước sau liền có vấn đề.
Cảnh Thư Vân theo hướng tay nàng chỉ nhìn sang chiếc máy sau lưng nàng lại nhẹ giọng hỏi: "Có thể sửa không, Đường kỹ sư?"
Giọng cô mang theo một loại bình tĩnh, một loại ma lực, cái xưng hô "Đường kỹ sư" này, truyền vào tai Đường Thu Bạch, chỉ trong phút chốc liền hóa thành một liều thuốc trợ tim hữu dụng.
"Em thử xem.
" Đường Thu Bạch nói.
Cô khẽ gật đầu, thu hồi tay, ánh mắt Đường Thu Bạch nhìn theo cánh tay cô chậm rãi rũ xuống, lại giương mắt, "Vậy chị muốn giúp em sao?"
"Lần này không cho tôi đi sớm một chút nữa à?" Cô hỏi ngược lại.
"Em nghĩ rồi," Đường Thu Bạch trầm ngâm, "Hai xú thợ giày giỏi hơn một Gia Cát Lượng.
"
"Ồ.
" Cảnh Thư Vân lạnh nhạt đáp một tiếng, xoay người muốn đi, Đường Thu Bạch tiến lên một bước, ngăn cô lại, cười nói: "Em nói giỡn, ý em là hai ta cộng lại tốt xấu gì cũng mười tuổi, chẳng lẽ không đấu lại cái máy một tuổi này sao.
"
Cảnh Thư Vân liếc Đường Thu Bạch một cái không lên tiếng, lướt qua nàng đi ra phía ngoài, Đường Thu Bạch theo ở phía sau hỏi: "Đi thật à?"
Cho đến khi Đường Thu Bạch thấy Cảnh Thư Vân đứng yên, chậm rãi cởi áo khoác tây trang, đồng thời thay đồng phục thực nghiệm màu trắng vào, xoay người, ngón tay khớp xương rõ ràng của cô lần lượt cài nút áo, thẳng đến một nút cuối cùng.
Cảnh Thư Vân đeo kính mắt gọng vàng, cần cổ tuyết trắng lộ ra bên trong áo sơmi nửa rộng mở, xương quai xanh như ẩn như hiện, đây là lần đầu tiên Đường Thu Bạch thấy cô mặc đồng phục thực nghiệm.
Trong quá khứ, Đường Thu Bạch xem người khác mặc còn không thấy gì, cảm thấy rất bình thường chỉ là một chiếc áo blouse trắng thông thường, nhưng bây giờ, Đường Thu Bạch lại từ trong phong cách học thuật nghiêm túc, cảm giác ra một tia khác biệt.
Chỉ là không đợi Đường Thu Bạch ngẫm nghĩ dùng từ ngữ gì để hình dung thì người trước mắt đã cắt ngang trước, "Không lấy gang tay cho tôi sao?"
"Có!" Đường Thu Bạch lấy lại tinh thần, chạy đi lấy găng tay và khẩu trang mới.
Hai người cùng trở lại phòng máy, Đường Thu Bạch một chân dẫm lên ghế dựa, tháo nắp ống khói trên máy xuống, sau đó một chân khác lại dẫm trên cái bàn, chống thành ngoài của máy thò đầu vào bên trong, dùng đèn pin soi kỹ chỗ đốt nóng bên trong.
Cảnh Thư Vân thì ở một bên nghe Đường Thu Bạch chỉ huy giúp nàng thao tác máy, bơm của bộ lấy mẫu tự động lại một lần chuyển tới chỗ đốt nóng thì dừng lại, Đường Thu Bạch tay trái cầm đèn pin chiếu sáng, tay phải điều chỉnh nút xoay, lấy này đến điều chỉnh vị trí bơm.
Mắt thường chỉ có thể xem đại khái, cho nên khi bơm lọt vào chiều sâu và khoảng cách nhất định, đều chỉ có thể thông qua máy tính trong tay Cảnh Thư Vân tiến hành xem xét qua video.
Hai người phối hợp, Đường Thu Bạch vừa xem video vừa phán đoán khoảng cách, đồng thời còn phát hiện ống hun nóng bên trong bị nghiêng, lại lấy một cây móc câu nhỏ chuyên dụng hình dáng giống bàn tay, thật cẩn thận móc ống hun nóng ra ngoài kiểm tra dưới ánh đèn.
Thành sau ống hun nóng rõ ràng trở nên mỏng hơn, Đường Thu Bạch quay đầu tìm Cảnh Thư Vân, lại vừa lúc đối diện nhau.
Đối phương hình như đang thất thần, chỉ là theo thói quen nhìn Đường Thu Bạch, không biết nhìn bao lâu, Đường Thu Bạch mạch não bỗng chốc đóng băng, "Sao,sao thế?"
"Em có vẻ rất nhuần nhuyễn.
" Cảnh Thư Vân cũng không che giấu mình thất thần, theo lời Đường Thu Bạch nói tiếp.
"À, trước kia lúc e còn ở trường, cái máy cũ của trường học thường xuyên xảy ra vấn đề, nhưng mà em lại cần dùng gấp, nếu xin báo sửa không biết phải chờ bao lâu, em đành phải tự mình đi tra tài liệu, lần lượt thử từng cái, sau này làm việc cũng sẽ gặp thành quen.
" Đường Thu Bạch nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Cảnh Thư Vân vẫn nhìn nàng, như suy tư gì, "Tôi cảm thấy lúc này em lại không giống một người bạn nhỏ.
"
Đường Thu Bạch nhìn vào đôi mắt Cảnh Thư Vân, bởi vì ba chữ người bạn nhỏ, hơi có chút nhíu mày, nàng không để ý người khác gọi nàng là bạn nhỏ, nhưng mà đối với Đường Thu Bạch mà nói, Cảnh Thư Vân không phải người khác.
Nếu cô luôn lấy bạn nhỏ để hình dung Đường Thu Bạch, vậy thì chứng tỏ kỳ thật ở trong lòng cô, nàng cũng là đối đãi với Đường Thu Bạch như vậy.
Đường Thu Bạch không muốn như vậy, có thể nói là kháng cự, nàng hy vọng có thể cùng Cảnh Thư Vân đứng chung một chỗ, bình đẳng đứng chung một chỗ vai sát vai, mà không phải thân phận người bạn nhỏ gì cả.
Đường Thu Bạch thu bàn chân đang dẫm lên bàn, từ trên ghế nhảy xuống, đi đến trước mặt Cảnh Thư Vân, "Lão bản, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút.
"
Cảnh Thư Vân có chút kinh ngạc đối với sự thay đổi đột ngột của Đường Thu Bạch, đặc biệt là đột nhiên từ "Chị" đến "Lão bản", nhưng cô vẫn duy trì bình tĩnh, "Em nói đi.
"
"Thật ra em thật sự không nhỏ nữa, em cũng 26 rồi, bất luận từ tuổi thực tế hay là tuổi tâm lý đều là trưởng thành.
" Vừa nói, chân mày Đường Thu Bạch lại nhíu chút, dừng một chút lại tự mình tiếp tục nói: "Em cũng có thể một mình đảm đương một phía, cũng có thể giúp chị làm rất nhiều việc, thực nghiệm, mở rộng hạng mục, sửa dụng cụ v.
v, em đều làm được, em cũng có thể giúp chị chia sẻ rất nhiều chuyện.
"
"Ừ.
" Cô đáp.
Cảnh Thư Vân sắc mặt rất bình tĩnh, Đường Thu Bạch nhìn không ra biến hóa gì, nàng tổng kết nói: "Cho nên em không hy vọng chị gọi em là bạn nhỏ.
"
"Bạn nhỏ không tốt sao?"
"Không tốt.
" Giọng Đường Thu Bạch trở nên có chút buồn, ánh mắt dịch khỏi Cảnh Thư Vân, nhìn bức tường