" Giết mày rồi ai bảo lãnh tao?"
Ngô Mẫn Vinh tức đến mức đau thận, hắn hối hận vì suốt ngày chống lưng cho con nhỏ này rồi.
Mình không trị được nữa thì đem về cho mẹ nó trị vậy, con gái gì mà quậy long trời lở đất.
" Mày giết người kia rồi, tao có mười cái mạng cũng không cứu mày nổi."
" Vậy tao đánh cho thành người thực vật thôi được không?"
Hạ Nguyệt thốt ra một câu thành công chọc tức Ngô Mẫn Vinh, mặc dù hắn đã nổi nóng sẵn.
" Con mẹ nó, tao đưa mày về cho mẹ Nghi xử lí."
" Không!!!"
Cô co chân chạy thật nhanh, lao ra giữa đường như tên lửa để bắt một chiếc taxi nhưng lại không may là bị hắn tóm được.
" Đại ca, em sai rồi.
Em không đánh hay giết người nữa đâu, anh rủ lòng thương cho cô tiên xinh đẹp này đi."
" Mày là con điên chứ cô tiên cái nổi gì."
" ...!"
Kết quả cô tiên Hạ Nguyệt vẫn bị Ngô Mẫn Vinh dùng vũ lực lôi về Tô gia, ném xuống ngay dưới chân Tô Nghi.
Bà nhướn mày hỏi Ngô Mẫn Vinh.
" Mẫn Vinh, con đi chơi về không đem quà cho mẹ Nghi thì thôi, đem rác vứt trước nhà là ý gì?"
Mười điểm dành cho người mẹ không biết có ruột rà thiệt không, giờ thành rác luôn rồi.
Hạ Nguyệt cũng đành mặc kệ ngồi bệt luôn xuống đất, tùy ý để cho hai người kia muốn xử thế nào thì xử.
" Mẹ Nghi, quà tất nhiên phải có nhưng còn cục rác này là do mẹ sản xuất ra, con chỉ là đem nó về nơi sản xuất mà thôi."
" Đã vậy con khiêng nó đem qua Cảnh gia giùm mẹ đi."
" Cảnh gia?"
Cục rác Hạ Nguyệt ngồi không nãy giờ cũng chán, tốt bụng lên tiếng giải thích cho thằng bạn.
" Cái tên xém nữa hít mùi nhang lúc nãy là đại thiếu gia nhà họ Cảnh, bữa tao lỡ đánh cho què nên phải qua đó ở đợ chăm sóc cho anh ta."
" !!!"
Ngô Mẫn Vinh không còn một từ nào diễn tả Hạ Nguyệt được nữa rồi.
Hắn nhớ hồi nhỏ cô cũng hiền lành, dịu dàng lắm mà ta, sao lớn lên kì vậy?
" Mày mà lỡ? Mày có biết Cảnh đại thiếu gia đó có bối cảnh như nào không mà đánh? Anh ta đủ sức cho mày ngắm gà khỏa thân mỗi ngày trong một nốt nhạc đó."
" Nếu đường nào cũng ngắm gà thì thà đánh chết anh ta trước để có người ngắm cùng."
" ...!"
Hắn quay sang trò chuyện với Tô Nghi chứ nói với cô thêm chút nữa chắc đột quỵ mất, dạo này muốn tu tâm dưỡng tính nhưng ông trời lại không cho phép.
" Mẹ Nghi, mẹ cho người dọn hành lí đi rồi con đi vứt rác giùm mẹ."
Tô Nghi gọi người làm một tiếng, ba cái vali xếp thành hàng trước cửa xe của Ngô Mẫn Vinh, động tác nhanh lẹ, dứt khoát không một chút chần chừ.
Ngoài ra, người làm còn đưa cho hắn một