Sáng hôm sau, Cảnh Khiêm dậy từ rất sớm, định dẫn cô ra ngoài ăn sáng nhưng khi gõ cửa phòng thì nghe thấy tiếng trả lời.
Nghĩ là cô vẫn còn ngủ nên anh quay về phòng xử lí công việc.
Vì muốn đưa cô đi chơi đây đó nên anh đã quyết định hôm nay không đến công ty, công việc đã được anh giải quyết hơn nữa vào tối qua.
Bởi vậy, có động lực cái là cái gì làm cũng nhanh.
Khoảng nửa tiếng sau, anh lại gõ cửa phòng cô.
Y như lần trước đều không có tiếng đáp trả.
" Ngủ gì mà say như chết vậy?"
Cảnh Khiêm thấy giờ này cũng không còn sớm nữa bèn lớn tiếng gọi.
" Hạ Nguyệt, trễ lắm rồi.
Mau dậy đi.
"
Cứ gọi như thế vài lần mà cô vẫn không ra mở cửa.
Tiếng động thu hút sự chú ý của dì Lý ở dưới phòng bếp nên dì chạy lên hỏi anh.
" Chuyện gì vậy Khiêm? "
" Con thỏ này ngủ say như chết, con gọi mãi mà không ra.
"
" Không thể nào, Nguyệt nó dễ bị giật mình lắm.
Nó kể với dì lúc nó đang ngủ nghe tiếng động là sẽ tỉnh dậy mà.
Có khi nào nó bị gì trong đó rồi không? "
Cảnh Khiêm bị dọa sợ, dặn dì Lý đứng xa ra một chút còn anh thì lấy đà đạp mạnh vào cánh cửa đang khóa kia.
Rầm!!! Cánh cửa theo lực đá của anh mà đổ rạp xuống đất, Cảnh Khiêm cùng dì Lý đi nhanh vào bên trong phòng.
Chiếc giường đáng lẽ phải có người nào đó đang nằm thì lại trống rỗng.
Gối và mền được xếp ngay ngắn chứng tỏ chủ nhân của căn phòng đã thức dậy từ lâu.
Nhưng cô không hề ra khỏi phòng, nếu có ra thì dì Lý phải biết chứ.
Nghĩ ra cái gì đó, Cảnh Khiêm tiến lại tủ quần áo rồi mở ra.
Không còn một bộ quần áo nào nằm ở trong cả.
Dì Lý thấy tủ quần áo trống không liền hoang mang.
" Con bé này bỏ về rồi sao? "
[...]
Chuyện là tối qua sau khi nói chuyện với Ngô Mẫn Vinh xong, hắn vẫn một mực bảo cô ảo tưởng, làm sao có chuyện Cảnh đại thiếu gia đi thích một đứa con gái xấu tính như cô.
Lời nói của Ngô Mẫn Vinh khiến cô tức đến bật cười.
" Xấu tính như nào? Xấu tính mà hậu cung của tao đông vậy ư? "
" Đó là do mày dụ dỗ người ta."
Hạ Nguyệt không thèm nói chuyện với hắn nữa, dứt khoát nghĩ cách tự cứu bản thân.
Với cái tình hình này thì cô không thể ở đây thêm một phút giây nào nữa.
Thật ra cô có hơi thắc mắc là Cảnh Khiêm anh ta thích cô ở chỗ nào, ví dụ cô quyến rũ hay gì đó thì không nói, cái đó thì tỉ lệ thành công chắc chắn là trăm phầm trăm.
Nhưng đằng này cô với anh như nước và lửa vậy.
Đi thì dễ nhưng vấn đề là chỗ ở.
Mang danh là chủ quán bar lớn nhất nhì ở thành phố A mà không có nổi một cái nhà để ở, tiền thì cũng không có nốt.
Không lẽ bây giờ cô phải ra ngoài ngủ gầm cầu? Đang đau