Đầu tháng bảy, nhiệt độ cao, không khí nóng đến bức người. Đang là giờ tan tầm, người đi trêи đường mồ hôi đều ướt đẫm, giống như một đám vịt quay được quét dầu kĩ lưỡng rồi chuẩn bị đưa lên nồi vậy.
Bạch San San nép vào ghế sofa trong quán nước, chỉnh lại tư thế của mình, một tay chống cằm, tay kia cầm cốc nước đá, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cái cửa số thủy tinh.
Một con vịt quay bước tới, theo sau đó là hai con vịt quay.
Vịt quay đi giày cao gót, vịt quay mặc váy, vịt quay trong bộ vest sang trọng cùng chiếc cặp. Khoan? Từ từ? Này cái dáng người mảnh khảnh cùng đôi tay và chân gầy guộc, người này cùng hai chữ "Thẳng nam" hợp lại tạo ra một khoảng cách khó gần, vịt quay cặp sách này xem ra có vài phần quen thuộc.
Bạch San San nheo nheo đôi mắt bị cận 150 độ của mình, đặt ly Coca xuống rồi duỗi tay tìm kiếm cái mắt kính trêи bàn.
" Không cần đeo mắt kính". Cô gái vừa nói tên là Cố Tiểu Tuyết, là một người làm việc bán thời gian được Bạch San San tuyển vào ba tháng trước, tuổi còn trẻ, chỉ vừa mới học năm nhất. Cố Tiểu Tuyết nhún vai: " Chính là quản lí Phương"
Vừa nói xong, cánh cửa quán nước bị đẩy ra, "vịt quay cặp sách" bước vào, nở một nụ cười "Bạch tiểu thư, thật là ngại ngùng, tôi lại đến làm phiền cô."
Cố Tiểu Tuyết trợn mắt xem thường, miệng lẩm bẩm: " Biết chính mình phiền phức mà mỗi ngày lại tới, rảnh rỗi quá hay sao."
Quản lí Phương: "....."
"Tiểu Tuyết nhà tôi thích nói giỡn, Phương tiên sinh đừng cùng cô ấy chấp nhặt làm gì." Cô gái trẻ nhẹ nhàng cong khóe miệng, đôi mắt trong trẻo như hai hạt thủy tinh, giọng nói ôn nhu, mềm mại dễ nghe, "Anh muốn uống gì?"
Quản lí Phương cười khách khí: " Cái gì cũng được."
"Ồ" Bạch San San cười lịch sự nhìn hắn, quay sang nhìn Tiểu Tuyết, nhẹ giọng nói: "Nghe nói dạ dày của quản lí Phương không được tốt, em cứ lấy cho anh ấy một ly nước đun sôi là được."
"..." Quản lí Phương không dám khẳng định cô gái trẻ trung ở trước mặt cùng với người nói "một ly nước đun sôi" là cùng một người a.
Hôm nay trời nóng đến 34 độ, một ly nước sôi......
Gương mặt bôi đầy đủ kem chống nắng của quản lí Phương đột nhiên bị co giật.
Không tới vài phút, một ly nước ấm đã được đặt ngay trước mặt quản lí Phương. Cổ họng của hắn nóng đến mức muốn bốc khói, lại nhìn ly nước kia, chỉ có thể cắn răng cười "Cảm ơn"
"Không có gì đâu." Bạch San San cầm cốc Coca uống vài hớp, rồi cười tủm tỉm: "Hôm nay trời rất nóng, quản lý Phương lại là người làm việc rất chăm chỉ, tôi rất hoan nghênh anh đến đây nghỉ ngơi, hưởng chút điều hòa."
"Bạch tiểu thư thật là hài hước." Quản lí Phương cười cười, mở cái cặp của mình lấy ra một văn kiện, "Đây là hợp đồng mới nhất mà chúng tôi đề xuất. Chỉ cần cô Bạch đồng ý bán ngôi nhà cũ ở Nam Thành của cô cho chúng tôi, cô sẽ được đền bù gấp đôi giá thị trường, cùng khu chung cư ở thành phố B. "
Bạch San San kinh ngạc chớp chớp mắt, "Bồi thường nhiều như vậy?"
Quản lí Phương mỉm cười,"Bạch tiểu thư có điều không biết, không phải chỉ duy nhất dự án ở Nam Thành chúng tôi muốn phát triển, sau lưng của chúng tôi còn có một tập đoàn đầu tư rất lớn."
"Ồ" Bạch San San đối với đại Boss của quản lí Phương cũng không chút hứng thú. Cô đưa tay lật đến trang ghi số tiền trêи hợp đồng. Chuỗi số 0 dài trước dấu thập phân gần như làm cô mờ mắt, không khỏi thở dài, "Khoản bồi thường này khá tốt."
Nhìn thấy phản ứng của cô, rốt cuộc trái tim của quản lí Phương cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thành phố du lịch Nam Thành là một trong những dự án phát triển trọng điểm của tập đoàn trong năm nay, các đối tác đến từ đông đảo các công ty đa quốc gia nổi tiếng.
Tập đoàn tài chính Thương thị, một công ty có tuổi đời trăm năm, có một lịch sử gia tộc vô cùng phức tạp và lâu đời. Cuối thế kỉ 19, khi Phố Wall còn ở thời kì phát triển, gia tộc Thương liền đã ở New York đạt đến đỉnh cao, sau đó mấy lần tài chính của toàn cầu thay đổi, thì Thương thị vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, sừng sững không bao giờ ngã. Ở Mỹ, Thương thị cùng súng ống đạn dược đã vô cùng nổi tiếng, là một trong " hai gia tộc lớn có nguồn gốc từ Trung Quốc".
Cuối thế kỉ hai mươi, nhà họ Thương dần chuyển trọng tâm phát triển ở Trung Quốc, hung mãnh bá đạo, thế như lôi đình, ngắn ngủn chỉ nửa năm đã cải cách toàn bộ giới kinh doanh ở thành phố B. Có thể thấy, toàn bộ gia đình họ Thương có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Giám đốc rất coi trọng dự án này, nên thúc ɖu͙ƈ hắn phải giải quyết mọi chuyện thật tốt.
Ngôi nhà cũ của Bạch San San vừa vặn nằm trong vòng phát triển của thành phố du lịch Nam Thành. Nhà của cô là công trình cũ, được bảo dưỡng tốt, diện tích rộng, cư xá, đồ cổ, rõ ràng bộ phận đầu tư quan tâm đến giá trị thương mại của ngôi nhà cũ, muốn mua nhà cải tạo thành câu lạc bộ cao cấp, nên cử quản lý đến chủ nhà cũ bàn bạc đền bù.
Một bên khăng khăng mua, một bên không chịu bán, hai bên liền như vậy dây dưa không ít. Giằng co hơn một tháng trời, đừng nói đến ký hợp đồng, cô gái nhỏ này không hề có ý định hợp tác với bọn họ.
Bởi vậy, quản lí Phương cảm thấy hôm nay chắc chắn là một ngày lành, hắn cuối cùng có thể nhìn thấy tia sáng ở cuối con đường rồi.
Tuy nhiên, chưa được vui bao lâu thì hắn lại phải thấy thất vọng
"Bất quá thật đáng tiếc" Bạch San San ngẩng đầu, ném cho hắn một cái nhìn thông cảm, "Đại ca, tôi xác thực cũng rất muốn giúp anh", ánh mắt đồng tình, thực chân thành mà tha thiết, " Nhưng tiền tôi không thiếu, nhà ở thì còn rất nhiều."
Quản lí Phương: "....."
"Cho nên nhà cũ tôi sẽ không bán, hợp đồng cũng sẽ không kí, chuyện này coi như dừng lại ở đây." Nụ cười và giọng điệu của cô gái vẫn nhẹ nhàng, và đôi mắt to trong veo nhìn người đàn ông, nháy mắt hai cái, "Quản lí Phương, xem anh chắc là bận lắm, nên đi đi, còn không thì tôi lại cho anh thêm một ly nước sôi, nhé?"
Người đối diện bị câu nói cuối cùng của cô làm cho uất nghẹn, mất hai giây rồi mới nói, "Tôi đi trước đây, không quấy rầy Bạch tiểu thư làm ăn buôn bán."
Nói xong, quản lí Phương lặng lẽ đóng lại bản hợp đồng, trêи đầu đầy hắc tuyến, im lặng mà rời đi.
Bạch San San bưng cốc Coca uống vài ngụm, sau đó vẫy vẫy tay lịch sự ở phía sau: "Đi thong thả, không tiễn."
Vài giây sau,Cố Tiểu Tuyết đến thu dọn cốc nước sôi, nghẹn cười nói: " Vừa rồi em thấy quản lí Phương không có biểu hiện gì, như chó ngáp phải ruồi vậy. Chị San San, chị thật là lợi hại."
Bạch San San cho Cố Tiểu Tuyết một ánh mắt, cô ngồi bật dậy, xoay cổ và cổ tay để vận động cơ xương.
Một nhân viên nhỏ đi tới nhìn bóng lưng của quản lý Phương, cau mày và lo lắng nói: "Chị Bạch, em nghe nói những người này đa phần đều không phải tốt. Trước thì tỏ vẻ lịch sự, nhưng sau lưng lại vô cùng âm hiểm. Chị nhất định phải cẩn thận, đừng để bọn họ khi dễ."
Bạch San San quay đầu, giơ ngón tay trắng nõn chỉ vào chính mình,dùng đôi mắt đen trong veo