".... Các em là học sinh, hẳn là phải đem toàn bộ chú ý và sức lực cho việc học, chứ không phải suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện không đâu như thế này." Thầy giám thị quát lớn, sau khi nói xong, hắn ta liếc nhìn Ngô Phỉ người bầm tím đang dựa vào tường, khó hiểu hỏi, "Ngô Phỉ, vết thương trêи người em là do ai gây ra? Chuyện gì vừa mới xảy ra thế hả?"
"....." Ngô Phỉ ngập ngừng, muốn nói lại thôi, ánh mắt cơ hồ mang theo khϊế͙p͙ đảm nhìn Bạch San San cách đó vài bước.
Nữ sinh xuất sắc cả người đều được ánh sáng của hoàng hôn bao phủ, đồng phục sạch sẽ, dáng người đoan chính, khuôn mặt nở nụ cười lễ phép và mềm mại, toàn thân từ trêи xuống dưới đều mang "Năng lượng tích cực của ánh mặt trời."
Trong chớp mắt, Ngô Phỉ trong đầu nhớ lại một màn xảy ra cách đây vài phút: Nữ sinh vừa dễ thương vừa xuất sắc túm lấy mái tóc xoăn của cô ấn vào thành cửa sổ, khuôn mặt không cảm xúc, từ trêи cao mà nhìn xuống chính mình, đôi mắt trong sáng và ngây thơ bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt và lạnh lẽo.
Cô lạnh lùng nói, "Nhớ cho rõ. Bạch San San tôi không phải là người dễ bị bắt nạt. Sau này trong trường nếu có lỡ gặp nhau thì đi đường vòng, trốn xa một chút, nếu lại dám khiêu khích tôi lần nữa, thì tôi sẽ khiến cho các người cảm thấy thế giới này có bao nhiêu tàn độc."
Ngô Phỉ vốn là dựa vào gia thế của mình để làm quen với anh chị đại trong trường Trung Cảnh, cô gái mười lăm tuổi này từ nhỏ đến lớn đều có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp một kẻ liều mạng và tàn nhẫn như Bạch San San.
Một lát, Ngô Phỉ dưới ánh mắt chăm chú của thầy giám thị nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói, "Không có ai đánh, bọn em là tự mình ngã."
Thầy giám thị, "....."
Buổi tối mát mẻ, đèn đường như tranh vẽ, đường phố đông đúc.
Cố Thiên Dữ cùng Lưu Tử đi về quán lẩu cay, còn Bạch San San 17 tuổi mang theo chiếc cặp hoa xinh xắn, cắn kẹo ʍút̼, không biểu tình nhìn nhìn đám thiếu niên Trung Cảnh bất lương, trong đầu ma xui quỷ khiến thế nào liền nhớ lại trận chiến làm nên tên tuổi ở cái WC nữ kia.
Bạch San San cảm thấy mình cùng bọn người Trung Cảnh phải nói là có duyên phận.
Năm đó cô không cần tốn nhiều sức liền knock out Ngô Phỉ, sau sự việc đó, anh trai của Ngô Phỉ, đã đưa một nhóm xã hội đen đến trường cấp hai của cô, vì em gái mình mà quyết báo thù.
Kết cục của trận chiến đó, là thanh danh lão đại của Bạch San San liền truyền tới Trung Cảnh. Tuy rằng Bạch San San 14 tuổi giành được thắng lợi mà không tổn hại gì đến thân thể, đám người Trung Cảnh thế nào khách khí mà gọi cô một tiếng "San tỷ".
Xuất phát từ sự kinh sợ đối với đại ca một mét sáu, một thời gian trường cô sống chung hòa với đám Trung Cảnh trong vài năm.
Thẳng cho đến khi Vu Lão Cảnh - tự xưng là không sợ trời không sợ đất, nghe đồn là con nuôi của phú nhị đại nào đó, đánh người khác đến tàn phế, phải nhờ người quen ở cục cảnh sát nên mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.
Suy nghĩ trong đầu bay loạn, đèn đỏ ở phía trước mặt nhấp nháy.
Bạch San San vừa ăn kẹo ʍút̼, vừa từng bước qua con đường bên kia, đúng lúc thấy quán bánh ngọt bên đường, dán dòng chữ đã hết bánh Strawberry Mouse.
Bán hết rồi sao.
Vì vậy, đôi vai nhỏ thất vọng đi qua tiệm bánh.
Hẹn đánh nhau ở khu phố cũ của thành phố B, nơi đây phát triển không theo kịp, mà quy hoạch tổng thể còn có chút lạ. Bên phải đường có nhiều nhà cao tầng, nhưng bên trái lại có những ngôi nhà cổ thấp, giữa những căn nhà cũ đó khoảng chừng vài mét sẽ có một ngõ sâu, tối tăm trông như một cái hố đen ăn thịt người không xương, càng nhìn càng thấy ghê rợn.
Lúc này, Vu Lão Cảnh cùng những người khác từ cửa hàng môi giới đi vào cái hẻm cũ bên cạnh một khu chung cư.
Ăn kẹo ʍút̼ xong, Bạch San San tùy tay từ miệng rút ra một cái que nhỏ rồi ném vào thùng rác, quay đầu nhìn xung quanh, cách đường không xa còn có một cái cửa hàng nhỏ. Ở cửa, một bà lão đang ôm một con mèo màu cam ngồi ở quầy thu ngân, cầm cái quạt đưa lên đưa xuống.
Bạch San San nghĩ nghĩ, hướng về phía bà lão mà đi tới, lễ phép nói, " Bà ơi, cháu có thể để tạm cái cặp mình ở đây được không ạ?"
Bà lão cười cười, " Dĩ nhiên là có thể rồi. "
" Cháu cảm ơn ạ."
Bạch San San cười nói, sau đó liền cởi cặp sách đặt lên quầy thu ngân, vừa ngước mắt lên nhìn, liền thấy một bàn tay. Cổ tay áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ không một vết bụi, từ cổ tay áo vươn ra những ngón tay thon gầy.
Lòng bàn tay lớn, các khớp rõ rệt, chắc khỏe, cầm một tờ tiền.
Càng nhìn cô càng thấy quen mắt.
Bạch San San sững sờ, vừa định ngước mắt lên thì bên tai vang lên một giọng nói. Giọng điệu trầm thấp và nặng nề, không nghe rõ được hỉ nộ gì, "Một chai nước."
"......" Ảo giác sao.
Bạch San San giật giật khóe miệng, ngoẹo cổ như người máy. Sự thật đã chứng minh đây không phải ảo giác- ánh mắt lạnh lùng, ngũ quan rõ nét, anh tuấn, lông mi đen và dày.
Không phải đây là người đã nói "Bạn cùng bàn cũng là của tôi" hay sao?
Vận mệnh trùng hợp luôn là tới như thế mà cô không chút nào phòng bị.
Bạch San San xấu hổ.
Như thế nào mà ngẫu nhiên gặp được ở đây? Này duyên phận cứt chó còn thật sự tồn tại? Có nên chào hỏi hay không đây? Thôi bỏ đi, giả vờ là không thấy người ta vậy. Bất quá phải nói, vị huynh đài cao gần một mét chín này, nói không thấy thì có người điên mới tin. Vẻ mặt điên cuồng quặn quẹo sau vài giây, khóe miệng cô nhếch một cái, vẫn là quyết định cùng người cùng bàn này chào hỏi đi.
" Chào bạn học Thương, hôm nay rảnh rỗi