Bị gót chân nhỏ trắng nõn đá một cái ngay trên má trái của đại lão đại: "......"
Mới vừa hung hăng một chân đá trên má trái của đại lão đại, lão đại một mét sáu: "......"
Kết quả là, thế giới phảng phất như bị thượng đế ấn ngay nút tạm dừng, người nam nhân mặc áo sợ mi đen lạnh lùng cùng ngồi bên cạnh bồn tắm là cô gái khuôn mặt nửa mê mang nửa khiếp sợ đồng thời đông cứng lại.
Toàn bộ hình ảnh bị đóng băng ngay tại thời điểm 0,379 giây.
(?)
Phòng tắm cũng nháy mắt an tĩnh.
Lúc sau, Thương Trì bên kia rốt cuộc có động thái trước.
Hắn thong thả nâng lên tay trái, đầu ngón tay chạm đến ngay chỗ vừa bị nồi lẩu di động đột kích một cái, nghiêng đầu nhìn chăm chằm cô, ánh mắt từ trước đến nay bình tĩnh không một gợn sóng lại hiện lên tia kinh ngạc.
Ở bên này, dưới ánh mắt sâu không thấy đáy của vị kia đối diện, Bạch San San bị cồn ngâm cả đêm đại não kỳ thật vẫn là có chút choáng váng.
Cô đầu tiên là ngây người sững sờ, sau đó ngây người liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của đại lão kia, sau đó ngây người liếc nhìn cái chân đang ở giữa không trung còn chưa kịp xỏ giày buông xuống, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà nảy ra một suy nghĩ:
Về cảm giác chân lúc nãy, da mặt của siêu cấp tổng tài này khá ổn....
Nhưng cái ý niệm chỉ tồn tại một lát đã bị một lúc sau bang một tiếng, trở về đảo ngay lập tức.
"Cái kia....khụ"Bạch San San khô cằn mà cười vài tiếng, đem chân buông xuống, ngồi ở bồn tắm lúng túng gãi gãi đầu, nhìn Thương Trì nói: "Thương tổng, tôi mà bị kích thích thì rất thích giơ chân, lúc nãy không chú ý liền nâng lên, đạp đến mặt của lão nhân gia ngài, thật là xin lỗi a."
Thương Trì tay đã từ trên mặt buông xuống.
Hắn đứng tại chỗ, cúi gằm mặt, từ trên cao xuống nhìn chằm chằm cô, sau một lúc cũng không nói một câu, cũng không có động tác nào khác.
Bạch San San:?
Trên thực tế, Thương Trì vừa rồi dùng miệng đem canh giải rượu cho nồi lẩu di động uống, lúc này chỉ mới vừa phát huy tác dụng, Bạch San San tuy rằng đã từ trong hôn mê tỉnh lại, nhưng não của cô vẫn như cũ ở trong trạng thái say khướt.
Có người khi say, sẽ trực tiếp ngủ ngay; có người khi say sẽ phát cuồng mà uống rượu như điên; có người sẽ thật bình tĩnh mà phát điên.
Bạch San San thì khác.
Cô say rượu sẽ có phong cách riêng, là tổng hợp của ba loại người trên.
Hành động bình thường trước tiên là say rượu điên cuồng, chẳng hạn như trước đó gọi cho Thương Trì một cách bình tĩnh rồi gửi tọa độ của cho hắn; sau đó sẽ say một cách điên cuồng, chẳng hạn như nhào vào vòng tay của ThươngTrì rồi như sư tử rống lên đòi "đánh chết ngươi" ; ngủ tiếp một giấc, chẳng hạn như lúc trước ngủ say trong vòng tay của Thương Trì; cuối cùng đột ngột tỉnh dậy rồi tiếp tục say khướt.
Ví dụ như hiện tại.
Lúc này Bạch San San đang ở chế độ bình tĩnh, trên mặt biểu tình trấn định tự nhiên, hoàn toàn giống như một người tỉnh táo.
Cô bình tĩnh nhìn người cách đó không xa toát ra khí áo lãnh cường lão đại biến thái, bình tĩnh mà nheo nheo mắt, thần kinh hoạt động, Trời ơi, mình cư nhiên một phát đạp ngay khuôn mặt của lão đại biến thái? Cuối cùng,đánh bay luôn cái tình nghĩa mười năm. cùng Hắn ta sao không nói lời nào, bị mình đá cho choáng váng? Mình còn có thể trâu bò như vậy a?, từng suy nghĩ dùng vận tốc ánh sáng lướt qua.
Qua vài giây, Bạch San San dùng khuôn mặt bình tĩnh từ bốn tắm chậm rãi đứng dây, bình tĩnh mà đi tới phía trước vài bước, bình tĩnh mà dùng hương vị nồi lẩu trên người mình đứng trước mặt Thương Trì.
Thương Trì lẳng lặng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, con ngươi tối lại, mang theo một tia hứng thú.
Nồi lẩu di động cà lơ phất phơ đứng trước mặt hắn, hai người chiều cao chênh lệch quá lớn, vì có thể nhìn hắn rõ hơn, cô không thể không cố sức mà ngẩng cao đầu, thậm chí còn phải kiễng chân lên.
Một lát, một đôi tay trắng nõn gầy guộc giơ lên vẫy vẫy, cố ý làm ra vẻ vô cùng lo lắng, chân thành, đôi môi hồng nhạt khép lại, nhẹ giọng nói, "Thương lão đại, ngài không có việc gì đi?" ngừng một lát, lại nghiêm túc nói, "Với cái thể trạng này của ngài, cái tố chất thân thể này, một chân kia vừa rồi hẳn không đá ngài đến bị thương chứ?"
Thương Trì ngước mắt, tầm mắt hướng lên trên, từ môi của nồi lẩu di động dời đến dôi mắt của cô.
Hoàn toàn khác với sự thân thiện và cẩn thận thể hiện trên nét mặt, đôi mắt sáng ngời rêu rao viết bốn từ: đắc ý dào dạt, vui sướng khi người gặp họa.
Giống như tiểu hồ ly giảo hoạt nghịch ngợm.
Xem ra còn chưa có hoàn toàn tỉnh rượu.
Thương Trì đem ánh mắt của cô thu vào đáy mắt, hơi hơi nhướng mày, chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia nhạt nhẽo hứng thú.
Duỗi tay, hai ngón tay nắm cằm cô, nói, "Bạch San San, em dám đá anh?"
"Ưm...." Nồi lẩu di động nghe vậy cúi đầu, đầu ngón tay gõ cằm, bộ dáng nghiêm túc trầm tư, tựa hồ thực tán đồng gật gật đầu, tự đáy lòng nói: "Tôi thật sự không nên đá lên trên mặt anh."
Tầm mắt Thương Trì lưu lại trên khuôn mặt hồng hào, đầu ngón tay đem cằm của cô nâng lên, cúi đầu sát vài phần.
Hắn nhắm mắt lại, môi mỏng như có như không đảo qua trên má cô, tiếng nói trầm thấp, "Vậy em đã biết sai rồi?"
"Phải, tôi sai rồi." Lúc này Bạch San San căn bản không hiểu quanh co lòng vòng làt gì, hoàn toàn chính là trong lòng nghĩ cái gì liền nói thẳng cái đó.
Cô nâng mắt, giơ lên hai móng vuốt nhỏ phi thường chân thành mà cầm bàn tay của Thương trì đang nắm lấy cằm của cô, mắt to nhìn hắn, phi thường khẩn thiết mà tiếp tục nói, "Đối phó với sắc lang, tôi hẳn phải đá vào trứng của hắn."
Thương Trì:"....."
Nồi lẩu di động không hề chú ý đến sắc mặt âm u của nam nhân.
Nói xong, cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy trong bồn tắm đầy nước nóng.
Hơi nước bốc lên ngùn ngụt, toàn bộ phòng tắm tạo thành một lớp sương mù trắng tinh như mơ.
Cô duỗi tay chỉ chỉ bồn tắm, tò mò nói, "Tại sao có nhiều nước như vậy? Thương đồng học, cậu là muốn bơi lội trong đó hay sao?"
Thương Trì: "...."
Sự kiên nhẫn của Thương Trì gần như bị cái nồi lẩu di động này tiêu hao hết.
Hắn nghiêng đầu mặt không biểu tình, thả lỏng cằm cô, thay vào đó siết chặt cổ tay trắng gầy đang chỉ vào bồn tắm của cô, rồi kéo mạnh.
Uống say vốn đã trọng tâm không vững, Bạch San San nửa mộng nửa tỉnh không hề phòng bị, lảo đảo nửa bước liền bị Thương Trì kéo vào trong lòng ngực.
Cô đầu tiên là sửng sốt, sau đó giãy giụa lên.
Nam nhân cánh tay thon dài có lực, gắt gao chế trụ eo cô, không cho cô mảy may nhúc nhích.
Bị hạn chế tự do, nồi lẩu di động nhướng mày, ngửa đầu trừng hắn, "Anh muốn làm gì?"
"Cởi quần áo." Thương Trì trên mặt không chút biểu tình, một tay ôm sát cô, một tay tiếp tục kéo khóa kéo áo khoác của cô, ngữ khí đạm mạc, "Cho em tắm rửa."
Nồi lẩu di động tuy rằng uống say phát điên, nhưng trong đầu vẫn còn mảy may vài phần lí trí.
Đặc biệt là ở trước mặt lão đại biến thái, cô cơ bản tuyến phòng thủ còn phi trường kiên cố.
Bạch San San một phen túm chặt khóa kéo của mình, sức lực vô cùng lớn, đầu lắc lắc, vô cùng bất mãn, "Không cởi, không tắm, tránh ra."
Thương Trì giọng trầm xuống, ngữ khí thấp đến nguy hiểm, "Bạch San San, em nên ngoan một chút."
"Dựa vào cái gì muốn cởi áo rồi muốn tắm cho tôi? A." giọng nói mang uy hiếp thành công cho thấy nội tâm của một mét sáu lão đại đã muốn phát hỏa.
Cô hoàn toàn nổi giận, "Vì cái gì không phải là anh cởi rồi tôi tắm cho anh a?"
Một mét sáu đại lão nói chuyện, ánh mắt đi xuống, nam nhân mặc áo sơ mi đen một vài nút đã cởi, dưới lớp áo thấp thoáng những đường cơ săn chắc và gợi cảm.
Thấy vậy, đầu cô rũ xuống ba mươi độ, nhìn chằm chằm mặt đất, khinh thường chế nhạo, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhanh chóng nâng lên, dùng tốc độ cực nhanh túm lấy áo sơ mi của anh, xốc lên hai bên.
Biểu tình khí phách uy mãnh, động tác liền mạch lưu loát.
Một loạt thao tác mãnh như hổ.
Kết quả là, một nhát dao trong không khí, c hiếc áo sơ mi đắt tiền trên người siêu caaos bá đạo tổng tài bị rách và bung ra hoàn toàn, một vài chiếc cúc áo sơ mi kim loại bị bung ra và rơi xuống nền gạch lát đá cẩm thạch trắng trong phòng tắm.
Thương Trì: "....."
Cởi bỏ áo xong, tiểu thư nồi lẩu di động dưới chạm vào công tắc đèn trên tường một cách cao quý và quyến rũ, cuối cùng cao quý lãnh diễm mà ngẩng đầu.
Phòng tắm đèn sáng, ánh sáng trong suốt xua đuổi bóng tối, thân hình cao gầy của người đàn ông lọt vào tầm mắt.
Làn da lạnh trắng, kết cấu săn chắc, vai rộng, eo hẹp, cơ ngực ngực và cơ bụng rồi đến đường nhân ngư tất cả đều vô cùng hấp dẫn.
Trước ngực mơ hồ có thể thấy được đủ loại vết sẹo năm tháng để lại.
Bạch San San giật mình.
Hình dung về một người đàn ông như vậy có chút không thích hợp, nhưng vào giờ khắc này trong mắt một mét sáu lão đại, trước mắt thân thể Thương Trì, phi thường hoàn mỹ.
Đó là một loại mãnh liệt, dã tính, lại mang theo một tia tàn khuyết không chút phản cảm.
Phảng phất là ma xui quỷ khiến, Bạch San San duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết đâm trên vai trái của Thương Trì.
Cô khẽ cau mày, thanh âm thực nhẹ thực nhẹ: "Lúc bị thương, có phải rất đau không?"
Thương Trì bình tĩnh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trầm mặc không nói gì, trong đôi mắt đen mang một chút suy tư.
Bạch San San có điểm khổ sở lại có điểm đồng tình nói, "Chịu nhiều vết thương như vậy, khẳng định là rất đau rất đau đi.
Khó trách tâm lí trở nên biến thái như vậy."
Thương Trì: "...."
Người say rượu thông thường suy nghĩ sẽ bay rất xa.
Bởi vậy, sau khi thở dài vì thân hình tuyệt mỹ tên đại biến thái và đồng cảm với những vết sẹo năm xưa của hắn, Bạch San San đầu vừa chuyển, lại nghĩ tới vấn đề ai tắm cho ai, bỗng nhiên ngước mặt nhìn mặt ThươngTrì.
Dưới ánh đèn, khuông mặt người đàn ông anh tuấn mà bình tĩnh, rũ mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm hắn, con ngươi trong trẻo trong suốt cực kỳ, giơ lên một bàn tay khoanh lại làm thành một cái loa, nhỏ giọng hỏi, "Anh có cần cởi tiếp không?", cô quét mắt liếc nhìn áo sơ mi đang hở cùng quần tây đen của hắn.
"Cái gì?"Thương Trì không nghe rõ, khom lưng, nghiêng tai gần sát cô một chút.
Bạch San San tiểu hồ ly dường như cong đôi mắt.
Tiếp theo nháy mắt, đáy mắt cô hiện lên một tia gian kế thực hiện được, hai tay chống lại dùng sức đẩy Thương Trì, muốn đem hắn đẩy mạnh vào bồn tắm.
Trong một phần mười giây ngắn ngủi này, cô bổ