Sự thật chứng minh, không cần nói nhiều, chỉ cần có có tiền là được.
Thương Trì ngữ khí bình đạm, nhẹ nhàng bâng quơ "Một phút một ngàn vạn" nói xong, toàn bộ phòng tiếp khách lâm vào một loại yên tĩnh cực kì quỷ dị.
Tiền Đại Nhạc: "......"
Tần Toa: "......"
Bạch San San: "............"
Nguyên bản dựa theo cốt truyện bình thường, Bạch San San lúc này bắt lấy trọng điểm hẳn là hai chữ bạn gái không thể hiểu được của lão đại biến thái, nhưng......!"Một phút một ngàn vạn", cái loại lời thoại này vừa ảo diệu, vừa như thiên lôi cuồn cuộn.
Khiến cô băn khoăn đến nỗi hoàn toàn xem nhẹ câu bạn gái kia, trong đầu ngược lại trong chớp nhoáng xảy ra một đống làn đạn: Một phút một ngàn vạn, hắn nghĩ mình đang đốt tiền giấy hả? Vị lão đại này đối với tiền tài có phải không có chút khái niệm nào, có tiền cũng không thể lãng phí như vậy được nha?
Boa nhiều tiền như vậy là vì cái gì? Chỉ vì xem một con heo khiêu vũ?
Cũng muốn được đối xử điên cuồng như vậy a Blah blah.
Ước chừng ngừng lại ba giây đồng hồ, Bạch San San mới một cái tát đem trong đầu những cái nghị luận ríu rít phun trào vẫy vẫy qua đầu.
Lúc này mới rảnh rỗi nhớ lại câu Bạn gái.
Cô lại lần nữa: "............"
Giật giật môi định giải thích cái gì, lại nuốt trở về.
Kệ đi.
Vị lão đại biến thái này thích sinh sự không phải ngày một ngày hai, có thể nói là liên tục động kinh, không để ý tới liền tốt.
Thêm nữa phòng tiếp khách này chỉ có Tiền Đại Nhạc cùng Tần Toa là nghe được, lại càng không cần giải thích —— cũng chỉ là hai người râu ria mà thôi, Bạch San San mới không có thời gian đặc biệt theo chân bọn họ giải thích.
So sánh với cái câu bạn gái rối răm kia, sự tình trước mắt càng hứng thú hơn.
Cứ việc nội tâm điên cuồng mà tiến hành một loạt tâm lý hoạt động, phun trào chửi thầm dời non lấp biển, Bạch San San trên mặt biểu tình lại như cũ vẫn bình tĩnh.
Vẫn là bộ dáng yêu kiều,mi mắt cong cong đáng yêu giống như không thay đổi qua năm tháng.
Một bên, Thương Trì dáng ngồi tùy ý, thân hình cao lớn lười biếng mà dựa vào chỗ tựa lưng trên sô pha, một tay đỡ trán, một tay nhẹ giữ cằm Bạch San San, mắt hơi rũ bình tĩnh không gợn sóng, tiếp tục nhìn chằm chằm cô.
Cô gái mặc một chiếc váy liền áo, hai cánh tay thon thả cùng đôi chân tinh tế bại lộ ở trong không khí, trắng như tuyết, da như ngưng chi, trơn bóng tựa như ngọc.
Lông mi mảnh, mắt cong thành trăng non, ánh mắt trong sáng mà linh động, khóe miệng cong lại thành hình vòng cung, đáng yêu nhuyễn manh, phúc hậu vô hại, giống như búp bê Tây Dương được chế tác cẩn thận.
Sau đó liền thấy búp bê Tây Dương của hắn nghiêng đầu sang một bên, không chút dấu vết liền tránh đi ngón tay của hắn đụng vào.
Thương Trì nhẹ nhàng nhướng mày.
"Nếu Thương tổng đã ra giá, ta đây cũng không thể ngốc nghếch xem được." Bạch San San ánh mắt to đen nhánh chớp một cái, vừa nói vừa từ trong túi xách lấy tiền ra, từ bên trong lấy ra một xấp tiền giấy mệnh giá 100 đặt ở trên bàn, bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết đè lên, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, cười khanh khách nói, "Tiền tổng, một phút, hai mươi khối."
Nghe vậy, Tiền Đại Nhạc cả khuôn mặt cơ hồ cùng đáy nồi không có gì khác nhau.
Bạch San San lại một bộ không nhìn thấy Tiền tổng sắp bạo phát muốn giết người, lại thực khờ dại hỏi: "Làm sao vậy? Tiền tổng không định nhảy sao?" Vừa nói vừa để sát vào Tiền Đại Nhạc vài phần, cùng hắn nghiêm túc phân tích, "Tiền tổng ngài nghĩ xem, chỉ nhảy một cái thôi mà, một phân tiền liền là hai mươi khối, ngài tùy tiện nhảy vài phút, đừng nói một bộ phim điện ảnh, mấy bộ điện ảnh quay chụp kinh phí đều đủ! Cẩn thận ngẫm lại, có phải hay không cảm thấy chính mình thực biết kiếm tiền?"
Tiền Đại Nhạc đầy mặt dữ tợn co giật, liếc mắt nhìn cô gái tưởng như vô hại, hơi nhấp môi, lại quay đầu hung tợn mà trừng Tần Toa ngồi kế bên.
Tần Toa rõ ràng có chút nhút nhát, cúi đầu căn bản không dám cùng Tiền Đại Nhạc đối diện.
Bạch San San duỗi tay vỗ vỗ, "Tiền tổng cố lên! Siêu chờ mong!"
Tiền Đại Nhạc: "............"
Kỳ thật tới thời điểm này, đã không còn là chuyện có tiền hay không.
Tiền Đại Nhạc được tính có địa vị trong giới giải trí, tuy rằng cùng hào môn Thương thị là không thể so, nhưng tài sản mấy ngàn vạn vẫn có.
Đổi thành ngày thường, chịu nhục nhã như này, Tiền Đại Nhạc đã sớm quăng mặt chạy lấy người.
Nhưng, hắn không quên chính mình lúc này đối mặt với nhân vật nào.
Một thân Thương Trì, hắn là trăm triệu đắc tội không nổi.
Tiền Đại Nhạc không dám đắc tội thế lực của lão đại Thương thị thế lực khắp nơi đều phải thoái nhượng bảy phần, cũng phải nói, Tiền Đại Nhạc tự nhiên cũng không dám đắc tội vị được lão đại Thương thị sủng nơi lòng bàn tay, không tiếc ném tiền mua tiếng cười của mỹ nhân.
Bởi vậy, sau một phen rối rắm, hắn chỉ phải cắn chặt răng, đứng dậy đi đến trung tâm phòng, nhếch mép cười thật tươi với cái bụng bia mũm mĩm của mình mà xoay.
Bạch San San xem đến thích thú.
Tần Toa tắc hướng ánh mắt cảm kích tới Bạch San San.
Tiền Đại Nhạc tổng cộng xoay gần hai phút.
Vị này sử dụng quy tắc ngầm vô số, một tay che trời, được xưng trong giới giải trí lão tổng của truyền thông Tinh Quang, ở trước mặt Bạch San San té vài cái, lúc sau liền hướng Thương Trì cáo từ.
Nhìn bóng dáng 200 cân, Bạch San San thổi tiếng huýt sáo, vui tươi hớn hở: "Tiền tổng, nhảy giỏi quá! Tiểu vương tử hộp đêm chính là ngài!"
Tiền Đại Nhạc thân thể mập mạp vướng thảm, hung tợn mà cắn chặt răng, cũng không quay đầu lại mà đi.
Hai người rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Thương Trì cùng Bạch San San, không khí lâm vào an tĩnh.
Bạch San San đứng tại chỗ phất phất tay, nụ cười ngây ngô trẻ trung như tiểu bạch thỏ trên mặt cũng dần dần phai nhạt.
Sau đó liền nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh của Thương Trì, thanh lãnh trầm thấp, ngữ khí nghe tùy ý lại không chút để ý, "Vừa lòng sao?"
Nghe vậy, Bạch San San không trả lời.
Cô lặng im một lát, quay đầu lại, không có biểu tình mà nhìn về phía trên sô pha nam nhân lạnh nhạt với tây trang phẳng phiu.
Rồi sau đó cong cong môi, tươi cười lễ phép mà yêu kiều: "Thương tiên sinh, công việc ngài xong rồi, hiện tại ta có thể nói chuyện với tôi một chút được không?"
Thương Trì hai chân dài ưu nhã mà chồng lên nhau, hai tay đặt trên đầu gối, không còn động tác nào khác.
Người lạnh thấu xương, chỉ cần an tĩnh ngồi đó, đã đem từ quý tộc đạt tới đỉnh cao.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lãnh mà tĩnh, ngữ khí cũng đạm: "Chăm chú lắng nghe."
Bạch San San hít sâu một hơi nhổ ra, nói: "Tôi lần này tới tìm anh, là muốn nói cho anh, tôi đồng ý dọn đến Thương phủ trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý cho anh.
Bất quá trước khi chính thức dọn qua, tôi muốn anh cùng tôi đồng ý 3 điều."
Giọng nói rơi xuống đất, Thương Trì tựa giác thú vị, chố sâu trong mắt tràn ngập ý cười.
Nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ý bảo cô tiếp tục.
Bạch San San liền tiếp theo nói: "Thứ nhất, không có tôi cho phép, anh không thể tùy ý ra vào phòng ngủ của tôi, không thể cùng tôi có bất kì tiếp xúc thân thể nào vượt qua mức bình thường.
Thứ hai, không có tôi cho phép, anh không thể hướng Bạch gia đưa ra bất luận cái gì yêu cầu không an phận, cho dù là Bạch Nham Sơn chủ động đưa ra muốn cùng Thương thị kết thân, anh cũng phải cự tuyệt.
Thứ ba, trừ hai điề trước, tôi có thể tùy thời bổ sung bất luận cái gì trong điều khoản." Ngừng lại, cô ngước mắt, ánh mắt không gợn, "Ba điều đó, nếu anh đồng ý, chúng ta liền tính đạt thành hiệp ước.
Tôi sẽ mau chóng dọn đến Thương phủ."
Phòng khách to như vậy lại rơi vào yên tĩnh.
Thương Trì không có trả lời, Bạch San San cũng không thúc giục, đứng tại chỗ vẻ mặt đạm mạc mà nhìn hắn.
Một lát, Thương Trì rũ mắt, rũ rũ điếu thuốc, không chút để ý nói: "Nếu, anh không đồng ý."
Bạch San San có khi không thể không thừa nhận, người nam nhân này trong thâm tâm xương cốt, trời sinh liền có bản tính xâm lược.
Dạy người khác thế nào là sợ hãi, thế nào là bất an.
Thí dụ như lúc này, rõ ràng chỉ là một câu bình tĩnh đạm mạc, lại có cảm giác áp bách vô hình thổi quét qua toàn thân cô.
Nhưngtrên mặt cô cũng không có chút nào là biểu hiện rụt rè.
Cô nói: "Nếu anh không đồng ý, như vậy coi như tôi hôm nay không có tới Thương thị.
Cầu hôn cũng được, bức hôn cũng thế, Thương tổng muốn làm như thế nào đều tùy ý ngài."
Trong tầm mắt Thương Trì, cô gái vẫn là khuôn mặt ôn nhu kiều mị, nụ cười vẫn là ôn hòa vô hại, trong mắt ánh mắt lại không hề sợ sệt, cực kỳ giống cô lúc 17 tuổi tiêu sái bừa bãi ngạo mạn không chút kềm chế.
Âm thanh nhẹ nhàng, gằn từng chữ một tiếp tục: "Chúng ta liền kỵ lừa xem tập nhạc nhi —— đi,, nhìn."
(edit tới đây cũng không rõ nữa, để nguyên như vậy, bạn nào hiều thì chỉ ra giúp mình với.)
Trong không gian lại là dài đến mấy phút đồng hồ.
Thật lâu sau khi im lặng, Thương Trì thực đạm mà nói:"Được."
"......"Bạch San San bị một chữ này làm cho sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại kịp, "Cái gì?"
Thương Trì nhìn chằm chằm cô, khóe miệng câu thành hình cung, toàn thân ưu nhã kieu căng.
Hắn hờ hững nói: "Bạch tiểu thư đưa ra 3 điều khoản đó, ta đều chấp nhận."
Bạch San San hiển nhiên không dự đoán được vị lão đại này sẽ đáp ứng đến nhanh như vậy.
Thương Trì tàn nhẫn thô bạo lạnh nhạt sắc đá, khi nào trở thành người dễ nói chuyện như vậy?
Cô ở trong lòng bồn chồn,mi nhăn lại, động động môi, cơ hồ là có chút khó có thể tin nói: "Anh......!anh liền như vậy đồng ý?"
Thuốc lá ở giữa những hai ngón tay thon dài an tĩnh thiêu đốt.
Thương Trì phun ra vòng khói, tầm mắt cách sương khói màu trắng dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô gái đứng cách đó không xa.
Đôi tay trắng như tuyết nhỏ bé của cô bất giác nắm áo, rõ ràng hồ nghi bất an.
Thương Trì đem động tác nhỏ đáng yêu này, bất động thanh sắc thu vào đáy mắt, nâng mí mắt, tầm mắt lãnh đạm trở lại trên mặt cô, "Trở về thu thập đồ đi."
Bạch San San:?
Hắn phủi khói bụi, mắt cũng chưa nâng mà nói: "Buổi tối hôm nay anh muốn thấy em xuất hiện ở Thương phủ."
——
Thẳng thắn nói, Bạch San San có chút hoài nghi Thương Trì thời điểm sáng nay ra cửa đầu bị cửa kẹp, nếu không, cô thật sự là không thể tưởng được lý do khác giải thích vị kia biến thái lão đại cư nhiên sẽ đồng ý cùng cô ước pháp tam chương, thật sự li kì.
Bất quá hoài nghi và hoài nghi, nói tóm lại, kế hoạcjh đàm phán thành công, Bạch San San vẫn là rất vui sướng.
Cô thậm chí gọi điện thoại cấp Đồ Lam chia sẻ cái sự vui sướng này.
"Uy thỏ thỏ, mình có tin tốt muốn nói cho cậu!"
Đầu bên kia điện thoại nữ tổng tài tỏ vẻ đối với bạn tốt bệnh xà tinh muốn chia sẻ tin tức tốt không có chút hứng thú, không có ngữ khí nói: "Cậu thứ hai tuần sau có thể hay không đi làm bình thường?"
"Mình sẽ không đi làm mỗi ngày kể từ tuần sau."Bạch San San thực vui vẻ mà nói.
Đồ Lam: "......"
Đồ Lam: "......!Cậu muốn chia sẻ tin tức tốt liền mẹ nó là cái này?"
"Không, mình muốn chia sẻ tin tức tốt là mình đã đồng ý yêu cầu làm tư vấn tâm lý của Thương Trì, buổi tối hôm nay liền dọn tiến Thương phủ."
Đầu bên kia điện thoại, Đồ Lam trên mặt toát ra một tia mê mang, đối với tình huống này cực kì khó hiểu: "...!Mình như thế nào nhớ rõ cậu không lâu trước đây còn giận mắng Thương thị bên kia yêu cầu vô lý lại vô lễ, hơn nữa chém đinh chặt sắt tỏ vẻ chính mình đánh chết đều sẽ không đồng ý?"
Bạch San San: "e hèm......!Tóm lại mình buổi tối hôm nay liền phải dọn, tình huống cụ thể quá phức tạp, chờ lần sau gặp mặt mình lại cùng cậu giải thích! Như vậy đi, mình phải về nhà thu thập đồ vật, 88!" Nói xong liền đô đô đô cắt đứt điện thoại.
(88= bye bye)
Tổng bộ KC.
Ống nghe chỉ còn lại âm thanh đô đô, Đồ Lam nhìn di động hơi nhướng mày, bỗng nhiên hiểu được cái gì đó, có chút bất đắc dĩ lại có chút trào phúng lắc đầu bật cười.
Thu hồi di động, lực chú ý tiếp tục trở lại trên màn hình máy tính.
Nữ trợ lí tiến vào đưa cà phê, thuận miệng nói: "Đúng rồi Đồ tổng, gần đây như thế nào cũng chưa nhìn thấy Bạch lão sư?"
"Mọi người lúc sau phỏng chừng đều sẽ không thấy Bạch lão sư." Đồ Lam nhàn nhạt mà nói.
Tiểu trợ lý nhíu mày: "Vì cái gì nha?"
"Bạch lão sư cùng bạn trai cũ siêu cấp tổng tài giảng hòa, phỏng chừng lập tức liền phải gả vào hào môn kết hôn." Đồ Lam đánh chữ, một bộ miệng lưỡi nói chuyện phiếm, "Thông báo cho mọi người, có thể bắt đầu chuẩn bị tiền mừng." (đây chính là nhìn xa trông rộng.)
——
Dựa theo ước định, Bạch San San đêm đó liền dọn đến Thương phủ.
Biết được cô muốn dọn tiến Thương làm nhân viên tư vấn tâm lý của Thương Trì, Bạch Nham Sơn cùng Dư Lị đều là kinh ngạc lại kinh ngạc, nhưng kinh ngạc rất nhiều, cũng không