Hơi thở của hắn mát lạnh, còn thoáng mùi thuốc lá nhàn nhạt rơi trêи môi của Bạch San San. Tim rơi mất vài nhịp, nhìn hình ảnh của mình trong đôi mắt của Thương Trì, không biết như thế nào lại nhớ đến cao tam năm ấy.
Lúc đó cô vẫn còn trẻ.
Mười bảy tuổi tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Trong những năm tháng ấy, cô thích một người, chỉ cần sách bài tập của hắn và cô đặt cạnh nhau cũng sẽ ngây ngốc vui vẻ.
Trường cô học là một trong những trường trọng điểm của thành phố B, dựa theo lời của hiệu trưởng Ngô khoác lác trong cuộc họp phụ huynh, thì toàn thành phố B, luận về học sinh, giáo viên, tỉ lệ lên lớp,... thì trường của bọn họ nhận hai thì không trường nào dám nhận nhất.
Tất nhiên, với tư cách là hiệu trưởng của trường Trung học số 1 của đồng chí Ngô,thì việc phóng đại một chút trước mặt phụ huynh là điều bình thường. Nhưng công bằng mà nói, Bạch San San cho rằng trường học của cô tuy không khoa trương như lão Ngô nói, nhưng quả thực là một trường học tốt có tiếng trong cả nước, nằm trong top ba của bảng xếp hạng các trường trung học cơ sở trọng điểm ở thành phố B.
Dưới một nền tảng mạnh mẽ như vậy, tự nhiên sẽ có học sinh chuyển đến trường hằng năm.
Vào năm thứ ba của Bạch San San, lớp cô có hai học sinh chuyển trường.
Học sinh chuyển trường thứ nhất tên Vương Chí Cường, cậu ấy đã nhập học vào ngày 1 tháng 9. Anh trai số 1 này có vẻ ngoài giản dị và khiêm tốn nên việc nhập học của anh ấy không thu hút quá nhiều sự chú ý của các bạn cùng lớp. Vào ngày đầu tiên nhập học, Chương Bình An chỉ yêu cầu hắn giới thiệu bản thân với mọi người và sắp xếp hắn ngồi phía sau Bạch San San.
Vóc dáng của Vương Chí Cường tròn trịa, không cao, để tóc ngắn xoăn nhẹ tự nhiên, trông giống như một cái bánh bao mới ra lò. Vì vậy, Bạch San San cùng những người bạn tốt của cô đã gọi hắn là "Vương bánh bao".
Với hình ảnh của Vương Chí Cường như vậy, nên Bạch San San cùng đồng bọn cũng không còn mong chờ vị bạn học chuyển trường số 2.
Đó là ngày thứ hai tuần cuối cùng của tháng Chín. Vào một ngày làm việc rất đỗi bình thường, người dân khắp mọi miền đất nước nên đi làm, đi học, thậm chí thời tiết ấy là ngày nắng đẹp bất thường nhất của mùa thu thành phố B.
Hôm trước là cuối tuần, Bạch San San và Cố Thiên Dữ đã có kinh nghiệm chém quái và giết kẻ thù trong game, dẫn theo các đồng môn và các môn phái khác đến thách đấu, đồng thời dành thời gian tham gia hôn lễ của các cô em gái trong game. Khi Bạch San San kết thúc màn trình diễn của mình trong lễ cưới, Thomas đưa hai tân lang tân nương vào buồng tân hôn xoay 360 độ. thì đã là hai giờ sáng.
Bởi vậy, buổi sáng hôm nay, cô cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người lại đến lớp muộn.
Trường của cô quản lý rất chặt chẽ về mặt tinh thần và kỷ luật trường, thứ 2 và thứ 6 hàng tuần, bộ phận kỷ luật của hội học sinh xấu xa sẽ túc trực cổng trường dưới sự điều hành của một trưởng khoa ác hơn họ hàng vạn lần để bắt học sinh đi học muộn.
"Đứng lại." Giám thị răng hô một phen nắm áo của cậu học sinh kéo về, hừ lạnh, "Cậu ở lớp nào ban nào? Dám lẻn vào trong lúc tôi không để ý hả? Cậu cho rằng tôi mù à?"
Theo quan sát trực quan, cậu bé nặng ít nhất 180 kg cúi đầu xấu hổ, nói:" Lớp ba ban bốn. "
Chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ gầm lên: "Trở về viết bẳng kiểm điểm 3000 từ cho tôi."
"Dừng lại!" "Còn cậu thì sao?"
"Còn có cậu nữa."
Chậc, vừa nhìn là đã biết bọn tay mơ.
Cách đó vài mét, Bạch San San cắn chiếc bánh mousse dâu tây vừa mua và thở dài thương cảm, bày tỏ lòng thành kính trước một vài học sinh đã bỏ mình.
Sau đó cô nhấc cặp sách trêи lưng, xoay người sang phải, bỏ chân rời đi, xoay người đi về phía một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Đột nhiên, sau lưng Bạch San San vang lên một tiếng động cơ xe, từ xa đến gần.
Cô sửng sốt, vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe đen tuyền đang đậu ở ven đường. Xe khá sạch sẽ, toàn thân đen kịt không nhìn thấy một hạt bụi nào từ trước ra sau, còn mới tinh, ngay cả vỏ xe cũng toát lên vẻ quý phái cao sang.
Học sinh trường đa số là thành phần nhiều tiền, thường tổ chức họp phụ huynh, toàn bộ bãi đậu xe lộ thiên giống như một triển lãm xe hơi, vì vậy chiếc xe sang trọng không dính bụi này không thu hút quá nhiều sự chú ý của Bạch San San. Cô cắn thêm một miếng bánh mousse dâu tây, nghĩ đến việc thu hồi ánh mắt để tiếp tục chuyến du lịch khám phá cửa sau trong khuôn viên trường.
Nhưng vừa định rời đi, cửa sau của chiếc xe màu đen mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước xuống. Người đàn ông có khuôn mặt châu Âu khác hẳn với người châu Á, quần áo sẫm màu, tính tình điềm đạm. Anh xuống xe trước, sau đó cúi xuống, đưa tay lên hơi che đầu cửa xe, nói bằng tiếng Anh rất thuần Mỹ: "Thiếu gia, đã rới rồi."
Bạch San San chưa kịp lấy lại tinh thần thì cô liền nhìn thấy chiếc giày trắng.
Giày thể thao nam, màu trắng tinh, sạch sẽ.
Trêи thực tế, nếu xét về một đôi giày thì nó quá sạch, gần như sạch một cách bất thường.Nó hơi bất thường, vì thậm chí không dính bất kỳ bụi nào trêи đế giày.
Ngay khi Bạch San San đang trầm ngâm suy nghĩ xem "vị đại gia" nào đáng quý ở trường học của mình, chủ nhân của đôi giày thể thao bước xuống xe. Cô lại cắn một miếng bánh mousse dâu tây, không tự chủ được nhìn theo cặp chân dài thẳng tắp kia, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Bạch San San ánh mắt đột nhiên nhảy lên.
Hắn mặc trêи mình bộ đồng phục trường, đôi chân dài thẳng tắp, bờ vai rộng và eo thon, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Ánh nắng ban mai trong veo, dịu dàng nhưng tính tình lãnh đạm, khuôn mặt tuấn tú lưu luyến ánh sáng, đường nét tuấn tú không hề mềm mại chút nào, toàn thân toát ra khí chất "chớ có lại gần".
Người đàn ông trung niên nghiêm trang và nói điều gì đó bằng tiếng Anh.
Có một dấu vết mệt mỏi khó nhận thấy giữa lông mày của vị thiếu gia, và anh ta nhìn thẳng về phía trước mà không lên tiếng. Cả người lạnh lẽo, u ám.
"Chúc thiếu gia có một buổi học vui vẻ. Có việc gì thì có thể liên hệ tôi hoặc Cách La Lệ. Tạm biệt."Người đàn ông trung niên nói xong rồi lên xe rời đi.
Bạch San San cũng không biết vào thời điểm quan trọng "thời gian là sinh mệnh" này có cho phép cô cắn miếng bánh kem mousse dâu tây và nhìn cảnh "người nhà giàu đi học" với vẻ thích thú hay không.
Dù sao, cô từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt khỏi hắn.
Thật ra thì ai cũng có lòng yêu cái đẹp, khí chất của hắn rất thu hút, khiến cho cô gái đang trong độ tuổi thiếu nữ như cô muốn nhìn nhiều hơn cũng là chuyện bình thường. Nhưng Bạch San San không phải là không biết gì, là một cô gái đã thấy sóng to gió lớn, sở dĩ ngắm nhìn hắn như vậy không phải vì sắc đẹp phồn hoa mà tính tình ngang tàng, cấm ɖu͙ƈ của hắn.
Vì cô nghĩ đến anh.
Ngày hôm đó, trước cửa văn phòng của Chương Bình An, cô tình cờ nghe được thầy và giáo viên trưởng thảo luận về bản chất con người của loài chim hồng hạc.
Bạch San San nhướng mày, nghĩ vậy, cô không khỏi mở to mắt, cẩn thận hơn thiếu niên cách đó vài mét.
Chà, vóc dáng này, đôi chân này, cái ʍôиɠ này, khuôn mặt này, không phải là hắn hay sao. Nhìn thoáng qua ngàn năm cũng không thể quên, cô chính là thiên tài. Bạch San San nghiêm túc khen ngợi mình.
Đột nhiên,bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, lạnh lùng trầm thấp, ta không có nghe được cảm xúc, "Nhìn đủ chưa?"
"....."Bạch San San đột nhiên sửng sốt.
Trong nháy mắt mọi thử đều trở nên yên tĩnh.
Thương Trì khẽ liếc, ánh mắt lãnh đạm