Edit: Ai Shiteru
-
Dưới lầu bệnh viện có một khoảng sân ngồi tránh nắng, lúc Như Hứa ở một mình sẽ ngồi ở đó chờ một đám trẻ con đáng yêu đến chơi cùng.
Cô mang theo rất nhiều kẹo, vừa tới thì đám trẻ con như chim chóc sà xuống kiếm ăn vây quanh người cô, ríu rít kêu: “Chị ơi, chị ơi.”
Trong miệng ngậm kẹo, cười lên còn ngọt hơn cả kẹo.
Mùa hè rất nóng, đám trẻ tụm lại bên người Như Hứa, cô xoa đầu bọn nhỏ, chí cảm thấy vừa náo nhiệt vừa vui vẻ.
Có một cô bé gầy trơ xương, khoảng 7 8 tuổi mang khẩu trang, nhìn màu da đã biết là bệnh nhân đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, vì bệnh tật nên trên người không còn bao nhiêu cân thịt, chỉ còn lại một đôi mắt đen láy vừa to tròn vừa đáng thương.
Khi mấy đứa trẻ khác đang tranh kẹo với nhau thì cô bé chỉ lẳng lặng đợi một bên, đám người tan đi rồi mới bước lại gần, nắm lấy ngón tay của Như Hứa lắc lắc như làm nũng, nói ‘chị ơi có thể cho em một viên kẹo được không?’
Như Hứa cho kẹo nhưng em không ăn ngay mà cẩn thận bỏ vào túi.
Sau khi nhộn nhịp xong thì gió hè thổi qua mang theo hơi nóng.
Em dựa vào bên vai không bị thương của Như Hứa, nhắm mắt lại im lặng giống như một đứa trẻ con.
Không biết là em chợp mắt hay thật sự ngủ rồi.
Mẹ của em là một người phụ nữ giản dị, ban ngày đi làm, buổi tối tan tầm mới tới bệnh viện, khi đón em đi còn mang theo nụ cười trên mặt.
Có một ngày, em tới rất trễ.
Như Hứa theo thường lệ cho kẹo nhưng em không nhận mà nhờ Như Hứa bóc kẹo ra rồi cho vào miệng, mùi vị như vậy, giống như cả mùa hè này đều là ngọt ngào.
Giọng điệu non nớt mỏng manh của em không có chút sức sống nào như mấy đứa trẻ khác.
“Chị ơi, chị có thể thắt bím tóc cho em được không?”
Như Hứa ôm em vào trong người mới phát hiện em vô cùng nhẹ, cầm cánh tay nhỏ xíu của em mà không dám dùng sức.
Có lẽ là không hấp thu được dinh dưỡng nên tóc của em không đen, có chút vàng, chất tóc rất mềm nên hơi khó thắt.
Tốn chút công sức Như Hứa mới thắt được tóc cho em, sờ thử, nói rất đẹp.
“Chị ơi, chị nhìn thấy gấu trúc chưa?”
“Chị thấy rồi, mập mạp rất đáng yêu.”
“Vậy còn hươu cao cổ?”
“Cổ rất dài có thể nhìn thấy thứ ở rất xa.”
……
Nói chuyện một lúc lâu sau thì em dường như cảm thấy mệt mỏi, dừng lại một lát nhìn thấy bóng nắng loang lổ phủ xuống mặt đất, em dùng chất giọng nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, kiếp sau em muốn trở thành một bạn nhỏ khỏe mạnh.”
Như Hứa chớp mắt, ngửa đầu ra, nửa ngày mới trả lời được.
“Không cần chờ đến kiếp sau, kiếp này nhất định.”
Em ngẩng đầu từ trong lòng ngực của Như Hứa, lộ ra nụ cười tươi nhỏ nhắn, vừa sáng sủa vừa sạch sẽ.
『 kiếp này nhất định 』
Cô bé con thấp bé mảnh khảnh trước mặt cười nói, lau đi nước mắt trên mặt chị.
Thật ra cũng không có gì đáng bi thương.
Em chẳng qua là bước lên thiên đường trước người khác một bước thôi.
Ở trên thiên đường, khẳng định sẽ không có ống tiêm vừa to vừa dài, cũng không có nhiều thuốc đắng như vậy, cũng không có những ngày dài đằng đẵng không kết thúc, nói không chừng còn sẽ có chị gái cho kẹo ăn.
Nghĩ như vậy thì cũng không tệ lắm.
Hôm nay em rời đi sớm hơn ngày thường một chút, mỗi bước đi đều lưu luyến, rốt cuộc vẫn chạy lại, tháo khẩu trang xuống nói với Như Hứa: “Chị ơi, chị xem em có xinh đẹp không?”
Như Hứa gật đầu, nói xinh đẹp.
Dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, em hít một hơi nói: “Em tên là A Tuế, là Tuế trong Trường Mệnh Bách Tuế*, chị phải nhớ em thật kỹ, có được không?”
*Sống lâu trăm tuổi
“Được.”
“Vậy chị ơi, chị phải sống lâu trăm tuổi được không?”
“Được,”
“Ngày mai em tới, chị lại thắt tóc cho em được không?”
“Được.”
Bất kể là em nói cái gì Như Hứa đều nói được.
Bởi vì ngoại trừ việc đồng ý với em, Như Hứa không nghĩ ra mình còn có thể làm được gì cho em ấy.
Ngày hôm sau A Tuế không có tới.
Ngày thứ ba ngày thứ tư…. Mãi cho đến ngày thứ bảy, mẹ của A Tuế tới.
Dì ấy đưa cho Như Hứa một lọ đựng kẹo, bên trong đều là kẹo Như Hứa cho A Tuế, A Tuế ăn không hết nhưng lại muốn ăn nữa nên tìm cái lọ đựng vào, muốn chờ đến khi hết bệnh rồi sẽ ăn một lần cho đủ.
Nhưng A Tuế không chờ được đến ngày đó.
Em chỉ có thể nói với mẹ, giúp em đưa lọ kẹo cho chị gái kia, giúp em chúc chị sống lâu trăm tuổi, ước nguyện đạt thành.
Một sinh mệnh cứ lặng lẽ như vậy mà rời khỏi thế giới này.
*
Như Hứa ngồi một mình thật lâu ở trong sân, trên cánh tay toàn là vết sưng do muỗi chích.
Lúc Giang Đường Dã đến đón cô thì từ sau lưng che mắt cô, nhưng lại sờ thấy toàn là nước mắt.
“Chú nhỏ à, em rất đau lòng, anh có thể dỗ em