Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen
-
Lúc ăn cơm, đề tài bàn tán của mọi người trên bàn tự nhiên sẽ hướng về Giang Đường Dã.
Ông cụ tóc trắng bạc phơ rồi, tính thế nào cũng sống gần đời người rồi nhưng tinh thần vẫn hùng hồn minh mẫn.
Đẩy gọng kính một chút, gắp một miếng cá, lọc xương, nhai từ tốn xong mới cất giọng mạnh mẽ như chọi gà: "Chơi đủ rồi mới về à?"
Như Hứa ngồi bên cạnh Giang Đường Dã.
Nhìn thấy bàn tay với cách khớp xương rõ ràng của anh cầm đôi đũa, gắp một miếng sườn rồi thả vào trong chén của cô.
"Chơi chưa đủ."
"Là do con nhớ nhóc Như Hứa nên quay về."
Dưới ánh đèn sáng choang, anh cười, không có chút nào e sợ trước thế lực cầm quyền, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt to tròn của Như Hứa, hơi nhếch cằm: "Ăn nhiều một chút nhóc Như Hứa còn phải dậy thì."
Như Hứa gắp miếng sườn lên cho vào miệng, hai má phình ra nhai nhai, đôi môi hồng phấn hơi hé nhả cục xương ra ngoài.
Ông cụ hừ lạnh một tiếng vừa nhìn thấy gương mặt của Giang Đường Dã đã muốn đi tăng xông rồi.
“Lúc đó mày nói là muốn nuôi thì sao lại không nuôi, ném cho hai ông bà già này là thế nào?”
Trong không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
Như Hứa dừng lại động tác muốn nuốt xuống, cụp mắt nhìn cục xương đó, trong lòng cô không cảm thấy khó chịu vì những lời đó mà ngược lại còn bị đứng hình giây lát.
『 Rõ ràng là còn nhỏ như vậy thì làm sao nhớ hết được.
Nhớ tới ánh mắt giống như đang đánh giá món hàng của bọn họ dành cho cô, trong tay cô nắm chặt một viên kẹo, tổng cộng có năm viên, còn lại viên cuối cùng này lại không thể ăn.
Bởi vì biết bản thân mình phải đi rồi.
Kết quả là cậu thiếu niên đó khom lưng cười với cô, cô không chút ngần ngại giang hai tay, nước mắt lưng tròng đưa cho anh viên kẹo đó.
Giang Đường Dã nhận lấy viên kẹo, nhóc Như Hứa đang đứng trước mặt anh cũng đang nắm lấy viên kẹo, muốn có bao nhiêu luyến tiếc thì có bấy nhiêu.
Anh dùng sức giật một cái.
Như Hứa cúi đầu nhìn trong tay trống không.
Không có kẹo.
Anh xé giấy gói kẹo, há miệng to ra còn vô cùng làm màu ăn viên kẹo vào, thậm chí còn rất ấu trĩ làm bộ như ăn ngon muốn chết.
Nước mắt của nhóc Như Hứa đong đầy khóe mi, còn bị chọc cho cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bánh mochi nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Giống như viên ngọc thô.
“Tôi sẽ giúp em ở lại, sau này em có kẹo đều phải đưa cho tôi ăn có được không?”
Một người lớn xác như vậy còn đi giành đồ ăn với con nít.
Giang Đường Dã không thấy có gì sai, anh chờ cô nhóc ngốc nghếch ấy trả lời.
Cô ngốc đang do dự chọc chọc hai ngón tay vào nhau, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, làm ra dấu ok, hai ngón tay nhỏ mập mềm vừa trắng vừa mềm làm như đang cố sức.
Hiệp ước có hiệu lực.
Anh ngoéo tay hứa với cô, một trăm năm không được thay đổi.』
Trong nháy mắt đó Như Hứa cho rằng cô có thể mang tất cả kẹo của cả đời này cho chú nhỏ, chỉ cần anh có thể ở bên cạnh mình là được rồi.
Nhưng anh lại không thể.
Thế giới của anh quá rộng lớn.
“Ba à, lời này của ba không có tí lương tâm nào rồi, trong nhà này ai hiếu kính với ba nhất chẳng lẽ ba không biết sao?”
Giang Ngu không phải quá sợ người cha này, dù sao bởi vì đã nhắc đến chuyện kết hôn quá nhiều lần thì thêm một hai lần nữa cũng không thêm thắt được gì.
Ông cụ không nói nên lời, lời này của Giang Ngu nói rất đúng, trong lòng của ông biết rõ hơn ai hết Như Hứa hiếu thuận với ông bao nhiêu.
Mỗi tuần Như Hứa đều tới đây một lần, mỗi lần tới đều mang theo rất nhiều đồ, có khi là một ít món cá kho tương mà ông thích ăn, có khi là vài món đồ ăn mặc này nọ. Điều hòa mở vào mùa hè quá lạnh, lưng và chân ông có chút bệnh tật cũ, Như Hứa lập tức ở bên cạnh ông, vừa chơi cờ với ông vừa dùng quạt hương bồ quạt mát cho ông. Chờ tới mùa đông thì tự mình cô đan đồ giữ ấm rồi mang cho ông.
Nói tới lòng hiếu thảo thì đúng là không cần bàn cãi.
Cô gái nhỏ cụp mắt ngồi đó, nghe thấy một câu như vậy cũng không nói lời gì, trong lòng ông cụ đau xót, tay vừa nhấc lên đã cho Giang Dã một cái đánh.
Tiếng còn rất vang.
Giang Đường Dã vuốt cánh tay, lẩm bẩm đau quá giống như đứa con nít.
“Tiền chu cấp đâu?”
“Tiền chu cấp gì?”
“Cho Như Hứa.”
Mọi người lúc này mới cười phá lên, sôi nổi bàn luận làm thế nào để moi tiền của Giang Đường Dã.
“Tiền của con sau này còn phải nộp cho vợ.”
Giang Đường Dã thật sự lấy ra một tờ tiền mặt đưa ra trước mặt Như Hứa rồi xoa đầu cô, nói: “Xài hết thì tìm chú nhỏ nha, chú nhỏ không có gì ngoài tiền, để dành cho nhóc Như Hứa xài.”
Như Hứa chớp mắt một chút, cô muốn từ chối nhưng bị Giang Ái kéo tay lắc nhẹ mấy cái.
“Cầm đi, là chú nhỏ cho em mà.”
Từ nhỏ đến lớn Giang Ái đều như cô công chúa nhỏ cao cao tại thượng, không thích cười đùa nói chuyện với người khác, sợ làm bẩn chiếc váy công chúa xinh đẹp, mọi người đều nói cô ấy khó gần, ít bạn.
Nhưng đôi khi cô ấy lại vô cùng dịu dàng.
Cơm nước xong xuôi Như Hứa ngồi xe của Giang Đường Dã về nhà.
Cô xuống xe trước, Giang Đường Dã hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò Như Hứa về nhà nhớ ngủ sớm một chút.
Anh lái xe xuyên qua ánh đèn lộng lẫy sáng rực bước vào thế giới rộng lớn đó của anh.
Như Hứa đứng dưới đèn đường, một mình lẻ loi chơi xích đu một lát, muỗi mùa hè quá nhiều, không đến 2 phút cô đã bị cắn 4 5 phát nên chỉ có thể về nhà.
Lục Giảo gửi tin nhắn cho cô hỏi thăm cuối tuần của cô như thế nào.
Cô trả lời, cô muốn làm một chuyện xấu.
Lục Giảo gọi điện qua, khoe bộ móng tay mới làm, cười khanh khách: “Học trò ngoan của cô có thể làm trò gì xấu nào? Mau nói cho cô giáo biết để cô vui chút chơi xem nào.”
“Bí mật.”
Cúp điện thoại xong Như Hứa nằm trước bàn, mở ra vở ghi chép ra, ở giữa có một trang giấy đã bị xé xuống rồi kẹp lại.
Trên bức vẽ là một cậu thiếu niên sáng sủa.
Là dựa vào ký ức mà vẽ thành, qua loa nhưng mỗi nét vẽ đều cất chứa tình cảm.
Có thể vẽ cái mới rồi.
Cô kẹp hai bức ảnh kia vào bức vẽ rồi bỏ lại vào trong ngăn kéo, lấy ra vở bài tập của mình.
Bên kia ở trong một phòng bao của quán bar, có cả nam lẫn nữ, hút thuốc uống rượu, ca hát trêu đùa.
Dùng một câu nói chính là cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Giang Đường Dã ngồi trong góc sô pha, bật lửa và thuốc vẫn để đó, anh vẫn chưa hút điếu thuốc nào, Thẩm Ngân thấy vậy thì lấn người qua, nhiệt tình cho anh một cái ôm to tướng.
“Bra đen!”
“Câm mồm.”
Vẫn là cái dạng này, một năm bốn mùa, 365 ngày, ‘chim sẻ’ muốn trở mình lại thất bại.
Giang Đường Dã nâng ly lên chạm ly với cậu ta, nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Cạn.”
Thẩm Ngân uống một hơi thấy đáy, nhìn thấy chất lỏng trong suốt trong ly của anh thì nghi hoặc hỏi một câu: “Trắng?”
“Trắng mẹ mày, hôm nay tao lái xe tới.”
“Lái mẹ nhà mày, vậy mà mày còn bắt tao uống.”
Hai người mở miệng vẫn là lời tục tĩu như cũ, xong rồi mỗi người một điếu thuốc, xuyên qua làn khói mờ ảo tiếp tục với đề tài ẩm thực.
“Người đẹp kia nghe nói là diễn viên vừa mới vào nghề, có hứng thú không?”
“Không có.”
“Vậy cô kia thì sao, da trắng như sữa á.”
Da trắng.
Thì trắng được bao nhiêu?
Không biết nghĩ đến cái gì khiến cho Giang Đường Dã đạp cho Thẩm Ngân một cái, ngày thường đôi mắt cười lên nhìn rất đào hoa đa tình nhưng giờ phút này lại nghiêng người sang