Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Trên đường đến văn phòng, Giang Phán cơ bản đã hiểu sơ qua về anh chàng hamster.
Hamster tên Dương Lan Tiến, hiện đang là nghiên cứu sinh năm hai, lớn hơn cô một tuổi, vì người hướng dẫn của anh ta được cử ra nước ngoài bồi dưỡng nên đã chuyển hai nghiên cứu sinh dưới tay qua cho Chu Đình Quân mới nhậm chức.
Giang Phán lắc lắc chìa khóa văn phòng trong tay, hỏi: "Anh mắc chứng mù mặt phải không?"
Dương Lan Tiến hơi ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: "Đàn em, sao em biết hay vậy? Anh nhớ là mình chưa từng kể cho ai nghe mà!"
Giang Phán: "......"
Chuyện này...... sao cô lại không biết được chứ?
Hai người vào văn phòng của Chu Đình Quân, Giang Phán đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống vô cùng tự nhiên trong khi Dương Lan Tiến thì đứng một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng.
Tiếng mở cửa vang lên, Giang Phán còn chưa kịp nhìn qua thì Dương Lan Tiến đã bước vội tới cửa, cúi đầu nói với Chu Đình Quân: "Thầy Chu, em sai rồi! Em không nên đến trễ, lại càng không nên nói chuyện làm ảnh hưởng các anh chị đang bảo vệ luận án! Nhưng mà đàn em vô tội! Là em không chăm sóc em ấy chu đáo!"
Chu Đình Quân không để ý nhìn lướt qua Giang Phán đang ngồi trên sô pha, thản nhiên đáp lại một câu: "Ừ, tôi biết rồi, em về trước đi."
Dương Lan Tiến cất bước định đi nhưng nghĩ đến Giang Phán vẫn còn ở đây, do dự nhìn thoáng qua cô một chút, lúc đang định giải thích thay cô thì Giang Phán đã vẫy vẫy tay với anh ta: "Tạm biệt đàn anh. Tiếp tục cố gắng nhé."
Hamster đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại Giang Phán và Chu Đình Quân.
Chu Đình Quân làm lơ cô gái ở sô pha mà đi thẳng đến bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu giải quyết công việc.
Giang Phán cảm thấy người đàn ông trước mặt này đúng là sáng nắng chiều mưa biến hóa khôn lường, mới hôm qua còn chủ động trêu chọc mình, hôm nay lại vờ như không quen biết.
Khi cô nhìn anh lần nữa, anh đã cởϊ áσ khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, anh xắn tay áo lên để lộ cánh tay với những đường nét xinh đẹp.
Giang Phán liếm môi, ánh mắt nóng rực nhích từng chút từng chút lên trên, đến chỗ cúc áo đầu tiên thì tạm dừng lại.
Ngay khi ánh mắt của cô đang muốn tiếp tục hướng lên trên, người đàn ông đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng mở cúc áo ra, để lộ một mảnh nhỏ da thịt trắng nõn như ngọc cùng xương quai xanh tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong đầu Giang Phán ầm một tiếng, máu trong người ồ ạt dâng lên, lỗ tai bắt đầu nóng ran, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Còn nhìn nữa là cô sẽ xịt máu mũi mất.
Cô nuốt nước bọt, nhân lúc liêm sỉ chưa rớt mất thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng lưng.
Khóe mắt Chu Đình Quân liếc nhìn Giang Phán một cái, anh cong môi khẽ cười.
Giang Phán cố ổn định tâm trạng, nghĩ tới bản thân của năm năm về trước, lúc ấy cô cũng hay rảnh rỗi là chạy đến chỗ anh, như thể có anh bên cạnh là có được cả thế giới.
Lúc ấy, hình như cô còn nghĩ tới việc thi vào khoa Hóa của đại học B, đi trên con đường mà anh đã đi, ngắm nhìn những phong cảnh mà anh từng thấy...... Chỉ tiếc là cuối cùng ngay cả thi đại học cô cũng không thể tham gia.
Cô đang miên man suy nghĩ thì anh đột nhiên mở miệng, tông giọng trầm thấp có hơi khàn: "Giang Phán, em có quen với Lục Tây Duật không?"
Giang Phán hơi sửng sốt, chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Không quen, làm sao vậy?"
Cô còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ hỏi mình nữa chứ.
Chu Đình Quân yên lặng nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có gì, em gái của một người bạn thích cậu ta, muốn nhờ tôi xin chữ ký."
Giang Phán đứng lên đi đến trước mặt anh, hai người chỉ cách nhau có một cái bàn, cô cúi người tựa lên bàn làm việc, chậm rãi mỉm cười: "Chữ ký của cậu ta tôi không xin được. Nhưng mà giáo sư Chu...... Nếu em gái của bạn anh muốn chữ ký của tôi thì tôi đây rất sẵn lòng."
Chu Đình Quân thấp giọng a một tiếng, cảm xúc nơi đôi mắt đen nhánh không ngừng dâng trào, không đầu không đuôi hỏi: "Giang Phán, em thích tôi sao?"
Giang Phán gần như không chút do dự trả lời: "Thích chứ."
Ngay khi cô cho rằng anh cũng muốn thẳng thắn với mình, anh đột nhiên nhếch môi, nhẹ giọng như đang châm chọc: "Em thích được bao lâu? Một tháng? Hai tháng?"
Hàng mi cong vút của Giang Phán run rẩy, cô đứng thẳng người, cắn mạnh môi dưới không nói gì.
Quả nhiên anh vẫn còn để tâm đến chuyện trước kia, cho nên mới vờ như không quen biết cô.
Nhưng cô phải giải thích như thế nào đây?
Nói với anh rằng lúc đó cô bị người nhà giam lỏng, chờ đến khi cô chịu khuất phục, được thả ra thì phát hiện anh đã cùng bạn gái xuất ngoại du học?
Hay còn phải nói cho anh biết, thật ra bây giờ cô còn có một vị hôn phu, bởi vì còn đang du học ở nước ngoài cho nên Giang gia vẫn chưa đóng gói gửi cô qua?
Cô biết rõ cuộc sống của bản thân đang nằm trong lòng bàn tay kẻ khác nhưng vẫn cố tình muốn trêu chọc anh, vẫn cố tình hết lần này đến lần khác muốn được ở bên cạnh anh.
Mùi máu tanh dần dần tràn ngập trong khoang miệng, nét trong veo trong mắt Giang Phán dần trở nên ảm đạm, thần sắc nhanh chóng nhuốm vài phần suy sụp.
Cô rũ mi, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của anh trước khi tầm mắt trở nên mơ hồ.
Từ sau khi rời khỏi văn phòng làm việc của anh, suốt hai ngày trời Giang Phán không đi ra ngoài cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, cả người như đang rơi vào một loại trạng thái tự kỷ hoàn toàn —— tựa như trước kia bị Giang Chí Quốc nhốt trong phòng.
Sáng sớm ngày thứ ba, Mạnh Húc và An Tinh Nguyệt cùng nhau lại đây muốn kéo cô tới bệnh viện khám tâm lý, kết quả bà cô nhỏ lại sống chết không đồng ý, ngoài mặt cũng coi như khôi phục về trạng thái bình thường.
Mạnh Húc còn đang do dự xem có nên báo cáo chuyện này lại cho Chu Đình Quân biết hay không, nhưng anh lại không muốn xen vào chuyện tình cảm của hai người này nên cứ lần lữa mãi chưa nói.
Giang Phán vừa ăn sáng vừa giáo dục hai người bọn họ: "Xuy Xuy à, Tiểu Tinh Nguyệt à, hai người chưa từng yêu đương phải không, không phải ai thất tình cũng đều như vậy sao? Lại nói, hai người không cảm thấy tôi bị thất tình nhưng khôi phục tinh thần rất nhanh hả?"
Mặc dù An Tinh Nguyệt chưa từng yêu đương nhưng cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có rất nhiều cô gái quả thật sau khi chia tay sống không bằng chết, còn như Giang Phán đây đúng là khôi phục rất nhanh, nên vội hùa theo: "Chị Phán thật lợi hại."
Mạnh Húc cúi đầu trợn mắt, anh lấy một tập kịch bản trong túi ra đưa qua bên tay trái của Giang Phán: "Nếu em đã không sao thì làm quen với kịch bản một chút đi, một lát nữa cùng anh đi tham gia thử vai chính cho bộ phim chiếu mạng này."
Giang Phán nhướng mày, khóe mắt nhìn lướt qua dòng chữ trên tấm bìa trắng bóng kia.
—— Kịch bản phim thần tượng thanh xuân vườn trường «Gửi người tôi yêu».
Giang Phán: "......"
Ngừng một chút, cô làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn cháo bào ngư.
Ăn sáng xong, cho dù nội tâm có ngàn vạn phần không muốn, Giang Phán vẫn bình tĩnh đi theo Mạnh Húc tới buổi thử vai.
Đạo diễn của bộ phim này, Chúc Minh Hoằng, trước đây cũng đã từng quay mấy bộ web drama, trong đó