Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Điện thoại đổ chuông vài lần nhưng không ai trả lời, ngay khi cô nghĩ anh đang trong tiết dạy định cúp máy thì đối phương như có tâm linh tương thông bắt máy.
Giang Phán rút lại ngón tay đang đặt trên màn hình, đưa điện thoại về bên tai, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy."
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh thông báo đến trạm, tiếng người qua lại lẫn lộn, sau một trận tiếng bước chân vang lên, âm thanh hơi trầm của người đàn ông cuối cũng cũng truyền đến: "Bảo vệ bản thân cho tốt."
Giang Phán liếm môi, hỏi dè chừng: "Giờ anh đang ở đâu vậy? Có phải anh đang đi công tác không?"
Anh không trả lời ngay, hai bên đầu dây yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở đan xen của hai người.
Một lát sau, hình như người đàn ông phía đối diện khẽ thở dài, lúc mở miệng giọng nói thong thả mà trầm thấp, âm cuối mềm nhẹ kéo dài: "Tôi đã chờ em gọi từ rất lâu rồi."
Giang Phán gần như ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hàng mi run rẩy, từ từ thở ra một hơi, "Vậy từ giờ trở đi ngày nào ngày em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh, được không?"
Anh lại im lặng một lúc, mới thấp giọng ừ một tiếng.
Lúc đang ăn trưa, An Tinh Nguyệt báo cáo cho Giang Phán nghe quá trình xử lý vụ việc: Sau khi Weibo chính thức của công ty TNHH Truyền thông Tinh Thước – công ty chủ quản của Giang Phán đăng thông báo của luật sư và các chứng cứ liên quan, tình hình trên mạng bắt đầu có lợi cho Giang Phán.
Trong chuyện này cũng có công lao của Lâm Huyên, Lục Tây Duật và vài nghệ sĩ nổi tiếng cùng công ty với Giang Phán đã đứng ra bày tỏ tin tưởng và ủng hộ Giang Phán đầu tiên sau khi Truyền thông Tinh Thước lên tiếng.
Giang Phán không quá bất ngờ với động thái của hai người Lâm Huyên và Lục Tây Duật nhưng lại nghi ngờ với những người lên tiếng còn lại, trước đây có lẽ cô chưa từng gặp những người này, giao tình với bọn họ chắc chỉ giới hạn ở mức cùng một công ty thôi mà nhỉ?
Chưa kịp suy nghĩ, cô gái nhỏ ngồi đối diện bàn ăn bỗng nhiên nhảy dựng lên chửi một câu "Đậu xanh rau má cái thằng cha già thối tha này."
Giang Phán cầm điện thoại lên mở Weibo, phát hiện sự việc lại bị đảo chiều, một đương sự "giường chiếu" khác —— người đứng đầu giới bất động sản chủ tịch Thẩm Phú Cường thừa nhận ông ta và Giang Phán có mối quan hệ ngoài luồng? Còn công khai xin lỗi vợ mình?
Cô nhíu mày, mở ảnh giường chiếu ra xem, nheo nheo đôi mắt.
Cô cảm thấy hình như trước đây đã từng gặp ông già cặn bã mặt đầy nếp nhăn, đầu hói còn có mấy sợi tóc bạc dính lại trên đỉnh đầu trụi lủi vừa nhìn đã muốn mửa này ở đâu rồi......
Khóe mắt Giang Phán vô tình liếc thấy cổ tay mình thì sững người, sau lưng bỗng toát một lớp mồ hôi lạnh.
Cô mím môi, chút u ám nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Giang Phán đọc bài viết của tên già cặn bã này thật cẩn thận, có lẽ là tìm người chuyên nghiệp viết giùm nên bài viết đầy tình ý chân thành, xuyên suốt bài đều nói ông ta bị cô trẻ tuổi xinh đẹp dụ dỗ, nhất thời hồ đồ nên phạm sai lầm.
Giang Phán cười khẩy, vừa định tắt điện thoại thì một tin nhắn gửi tới.
Lúc cô mở tin nhắn xem không chú ý người gửi là ai, tin nhắn do ông già cặn bã gửi, ngắn gọn súc tích, là địa chỉ của một câu lạc bộ xa hoa và thời gian:【13 giờ, câu lạc bộ Thu Diệp, phòng 201.】
Giang Phán nhìn đồng hồ, 12 giờ 15 phút, bây giờ đi cũng vừa kịp.
Ông già cặn bã này canh thời gian chuẩn thật, cho rằng cô ngốc sao? Thấy bẫy trước mắt còn muốn nhảy vào?
An Tinh Nguyệt đọc xong bài viết thì thấy Giang Phán đang ngẩn người, cô tức giận bất bình nói: "Chị Phán, chị ổn chứ? Đừng lo, lão già thúi này chắc chắn cũng muốn bôi nhọ chị, chúng ta lại khởi tố lão là được! Cho lão ngồi tù, cho lão rục xương trong tù luôn!"
Sau khi suy nghĩ, An Tinh Nguyệt lại bồi thêm một câu: "Nếu không được nữa, em gọi ba tới đánh gãy chân chó của lão!"
Giang Phán nhướng mày, có chút buồn cười: "Ba em? Ba em luyện quyền anh hay luyện võ thuật? Nghe qua rất lợi hại đó nha."
An Tinh Nguyệt ấp úng, gọi hai tiếng chị Phán xong cũng không nói tiếp, chữ xuyên 川 giữa hai chân mày càng nhăn càng sâu, khuôn mặt tràn đầy sự rối rắm.
Giang Phán chịu không được nữa, vẫy tay với cô ấy: "Ngoan, em qua đây."
An Tinh Nguyệt đứng lên, kì kèo từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Phán.
Giang Phán nhân cơ hội xoa xoa tóc của cô gái nhỏ đang xù lông, cười tủm tỉm nói: "Có chuyện gì em cứ nói thẳng với chị. Nếu là chuyện khó nói cũng có thể nói thẳng với chị là được."
An Tinh Nguyệt cắn chặt răng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm cất giọng: "Thật ra, chị Phán, em là phú nhị đại!"
Giang Phán: "......"
Con gái bây giờ nói chuyện thẳng thắn quá, cô nghe có chút không hiểu.
Ngừng một chút, lúc cô đang định mở miệng thì cô gái nhỏ bỗng nhiên chỉ vào điện thoại của cô, chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: "Câu lạc bộ Thu Diệp là của ba em mở."
......
Trên đường tới câu lạc bộ Thu Diệp, cô gái nhỏ nghiêm túc giải thích tại sao mình lại muốn tới làm trợ lý của cô.
Giang Phán không ngờ đằng sau còn có một chuyện xưa cảm động như vậy, mặc dù tóm lại rất đơn giản chính là —— cô gái nhỏ cảm thấy cô là người đẹp tốt bụng, cho nên háo hức nhận lời.
Con gái bây giờ quá đơn thuần, Giang Phán chỉ trả tiền tàu điện ngầm cho cô ấy một lần, không ngờ cô ấy lại nhớ đến tận bây giờ.
Chính bản thân Giang Phán cũng đã quên mất lúc học đại học mình lại là người thích làm việc thiện như vậy.
Xe taxi dừng lại trước cửa câu lạc bộ Thu Diệp, hai người xuống xe, An Tinh Nguyệt hùng hổ kéo Giang Phán đi vào, bảo vệ nhận ra An Tinh Nguyệt trước nên không ngăn cản.
Đi theo cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, Giang Phán nhìn thấy vài người đàn ông vóc dáng vạm vỡ đứng gần phòng bao, ai cũng đeo tai nghe.
An Tinh Nguyệt đi tới phòng điều khiển còn Giang Phán thì chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa phòng bao.
Cửa vừa mở ra, người đàn ông trung niên mặt đầy dầu mỡ, vẻ mặt gian xảo lập tức nâng cái bụng toàn thịt thừa đứng dậy, nhìn cô cười gian: "Tiểu Phán Phán, đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ, bây giờ em còn xinh đẹp hơn hồi đó nữa."
Làn da này càng ngày càng mịn màng, còn có đôi mắt hoa đào câu dẫn người ta biết bao, lại thêm dáng người yêu kiều này nữa, là đàn ông ai mà nhịn được cho được!
Trong bụng Giang Phán ói mửa một trận, cô nhăn mày đứng ở cửa không bước vào, mặt không biểu cảm nhìn ông ta.
Nụ cười trên mặt người đàn ông ngày càng sâu, tất cả người đứng bên ngoài phòng bao đều là người của ông ta, ngày hôm nay ông ta có thể nhấm nháp được mỹ vị của món điểm tâm mà mình thèm muốn nhiều năm rồi, ông ta nhấc chân bước tới gần Giang Phán: "Tiểu Phán Phán, em vẫn hờ hững như trước, nếu em chịu theo anh từ sớm thì làm gì có chuyện đang êm đẹp lại bị người ta hãm hại đúng không? Anh chắc chắn đã xử lý gọn gàng chuyện này cho em từ lâu!"
Dưới sự cố gắng của Giang Phán, đồ ăn trong dạ dày dâng lên tới cổ họng cuối cùng cũng hạ