Editor: Thịt sườn nướng
Tim Giang Phán bị trật một nhịp, mắt hạnh hơi trợn to, nhìn chằm chằm đường nét sắc sảo trên khuôn mặt người đàn ông không chớp mắt, cơ thể bất động.
Một tay Chu Đình Quân đút trong túi quần tây, sau khi gương mặt không biểu cảm nhìn cô một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cụp mi xuống, môi mỏng hơi mím lại.
Mặc dù đã 5 năm không gặp nhưng Giang Phán vẫn biết ngay đây là dấu hiệu cho thấy người kia đang không vui, quả nhiên, giây tiếp theo người đàn ông liền xoay người muốn đi khỏi.
Giang Phán gạt tóc mái ướt đẫm dính bết bát trên trán ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mạnh Húc: "Xuy xuy, anh nói thật đi, có phải bây giờ cả người tôi đang toát ra vẻ đẹp mềm yếu mỏng manh hay không?"
Mạnh Húc mang vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn thoáng qua Giang Phán, đối diện với ánh mắt vô cùng chờ mong của cô, từ từ chậm rãi gật đầu.
"Vậy bây giờ anh cảm thấy tỷ lệ tôi có thể khiến một người đàn ông nam tính trưởng thành tim đập loạn xạ là bao nhiêu?"
Giang Phán dừng một chút, thả lỏng cổ rồi hỏi thật cẩn thận: "...... Anh thấy có được trăm phần trăm không?"
Mạnh Húc: "......"
Anh nhắm mắt lại, mở miệng một cách khó khăn: "Chắc là...... Có?"
Giang Phán đang định bày tỏ sự bất mãn với giọng điệu nghi vấn kia của Mạnh Húc, vừa mới há mồm đã bị anh ghét bỏ liếc xéo một cái: "Bà cô của tôi ơi, cô không nhanh đuổi theo người ta đi, đừng có nói tới chuyện tim đập loạn xạ, người ta sắp đi mất dạng rồi kìa ở đó mà còn động tâm cái rắm!"
Giang Phán: "......"
Cô hít sâu một hơi, nhấp đôi môi có chút khô khốc, mang theo vẻ mặt anh dũng hy sinh vì nghĩa rồi khoác chiếc áo màu xanh lục dày nặng chạy lon ton theo sau người đàn ông, đến khi còn cách khoảng nửa thước thì dừng lại.
Nghe được phía sau có động tĩnh, bước chân của Chu Đình Quân nhỏ đến mức khó mà phát hiện hơi dừng một chút.
Nửa giây sau, anh làm như không biết phía sau có người cứ thế đi thẳng về phía trước.
Giang Phán không chút để ý, vòng cung nơi đuôi mắt khẽ giương lên, chậm rãi đi theo phía sau.
Đi đến gần, hơi thở trên người của người kia như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi, từ da thấm vào tận tim ——
Giang Phán cảm thấy đầu óc choáng váng, tiếng tim đập thình thịch thình thịch vang lên.
Giống như ngày đầu tiên gặp nhau.
Năm 18 tuổi, Giang Phán học lớp 12 trường trung học trực thuộc đại học B, lớp trọng điểm duy nhất của cả năm khối lớp —— lớp trưởng lớp Hóa khóa 22.
Giang Phán vẫn còn nhớ rõ hôm đó là thứ hai, sáng đó cô ôm tổng cộng 80 quyển bài tập hóa học của lớp mình và lớp bên cạnh đến văn phòng.
Lúc đến cửa văn phòng của thầy dạy hóa, cô nhìn thấy anh mở cửa văn phòng từ bên trong đi ra, quay người sang, vừa vặn mặt đối mặt với cô.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của người đàn ông trong nháy mắt thu hết vào tầm mắt, môi mỏng màu đỏ nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hai mí hẹp dài xinh đẹp.
Đôi mi vừa dài vừa dày của anh lấp lánh một tầng ánh nắng vàng nhàn nhạt, con ngươi màu nâu nhạt bình thản nhìn cô, ánh mắt mang theo sự hờ hững và lạnh lùng.
Cả người giống như vầng trăng lạnh lẽo nhô cao trong đêm đông vắng vẻ.
Hơi thở lạnh lẽo rõ ràng làm tim Giang Phán tự dưng cảm thấy có chút ngưa ngứa, lông mi cô run rẩy, lại nuốt một ngụm nước bọt, hai tay dùng sức nắm chặt chồng tập trong lòng ngực còn hai chân thì vô thức đi về phía trước.
Nhưng cảm giác về phương hướng của cô thật sự quá kém, đi chưa được mấy bước đã đụng phải lan can hành lang, sau khi cả người chấn động thì có thứ gì đó từ trong lòng ngực bay ra ngoài.
Giang Phán dừng một chút, sau khi im lặng mấp máy môi mới đem tầm mắt đang đặt trên người người đàn ông kia chuyển sang chồng bài tập chỉ còn có một nửa trước mặt.
Nhìn thấy cái tên trên cùng là mình, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi: May quá may quá, tất cả tập của lớp cô đều còn đây, không có quyển nào rớt xuống lầu.
Cô vừa định xuống lầu nhặt lại tập của lớp bên cạnh, khóe mắt nhìn thấy khóe môi người kia cong lên vui vẻ, chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt liền khôi phục lại thành một đường thẳng tắp.
Giang Phán còn đang miên man suy nghĩ, âm thanh mở cửa của người đàn ông đã kéo suy nghĩ của cô quay trở lại hiện thực.
Cô lười biếng nhìn lướt qua tấm biển trên cửa văn phòng, dòng chữ đen ngắn gọn nền trắng viết: Khoa hóa học/Giáo sư Chu Đình Quân.
Tầm mắt dời xuống, bàn tay trên nắm cửa thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng muốt lạnh lẽo, nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật cần được nâng niu gìn giữ.
Chu Đình Quân rút chìa khóa trên cửa ra, tay phải nắm lấy tay nắm cửa đẩy ra một chút rồi xoay người sang một bên đưa mắt nhìn Giang Phán một cái.
Lại phát hiện Giang Phán – người đứng đối diện anh đang phát ngốc.
Đáy mắt anh nhanh chóng xẹt qua một tia hứng thú không rõ, hầu kết chuyển động, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Vào đi."
Giang Phán phục hồi tinh thần, liếm liếm khóe môi, ngoan ngoãn cúi đầu bước vào văn phòng.
Chu Đình Quân đi theo vào, tiện tay đóng cửa lại, cầm lấy điều khiển điều hòa đặt trên nóc tủ bên cạnh, chỉnh nhiệt độ lên cao hơn.
Giang Phán không hề nhìn xung quanh văn phòng mà đôi mắt cứ dán vào chiếc nút ở cổ áo anh, lông mi cong vút ngây ngô chớp chớp, giọng nói mềm mại êm tai: "Vị tiên sinh này, chúng ta có quen biết gì sao?"
Chu Đình Quân nghiêng đầu, ung dung thản nhiên đặt điều khiển trở lại vị trí ban đầu rồi mới híp mắt nhìn về phía Giang Phán.
Anh cong cong môi, thong thả cười một chút: "Không quen biết."
Giang Phán: "......"
Đôi mắt cô trợn một vòng, khóe mắt nhếch lên, ra vẻ mờ mịt nhìn anh: "Vậy...... Tại sao giáo sư Chu lại biết tên của tôi?"
Chu Đình Quân nhíu mi, ý cười trên mặt tắt lịm, cả người khôi phục khí chất thâm trầm lạnh lẽo, lạnh nhạt trả lời: "Trong lúc vô tình từng thấy em đóng phim."
Lời anh nói, một chữ Giang Phán cũng không tin.
Trong một năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, vai mà cô nhận nhiều nhất chính là diễn viên quần chúng, là loại vai quần chúng mà tới mặt cũng không thấy.
Trước buổi hôm nay cô chỉ nhận có duy nhất một bộ phim mà hình ảnh của cô được chiếu cận cảnh, trong đó vai diễn của cô là một kẻ thần bí mang mặt nạ, tới mặt cũng chưa kịp lộ, tập đầu tiên vẫn chưa kết thúc đã bị nam chính xử lý.
Cho nên anh nói từng thấy cô diễn là anh xạo ke.
Có giả bộ cũng phải làm cho giống một chút chứ.
Giang Phán khẽ thở dài, khuôn mặt mang chút ưu sầu lên tiếng: "Thành thật mà nói, tôi cảm thấy giáo sư Chu