Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán cúi đầu lo chọn thịt gà Cung Bảo ở bên trong, mặc kệ đối phương vẫn đứng đó không nhúc nhích chắn đi ánh sáng trước mặt mình.
Đầu lưỡi Giang Vân Dận thong thả dạo một vòng quanh môi, lấy hộp thuốc lá trong túi, rút ra một điếu, mồi lửa, từng làn khói trắng từ từ tản ra.
Giang Phán vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô nhăn mày, khẽ vỗ vai An Tinh Nguyệt rồi lạnh giọng: "Chúng ta qua chỗ khác ngồi."
Dứt lời, cô đứng lên xoay người đi sang chỗ khác.
An Tinh Nguyệt cắn chiếc đũa sửng sốt hai giây mới bưng hộp cơm đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Phán, thấp giọng hỏi: "Chị Phán, anh ta là ai vậy?"
Giang Phán xoay mặt nhìn qua, thấy người kia vẫn chưa đuổi kịp cô mới khẽ thở dài, "Con trai của mẹ kế."
Cũng là một tên thần kinh.
Khi đó Giang Phán mới lên lớp năm, Giang Chí Quốc mới vừa bước thêm bước nữa với Trương Triết Lan, lúc ấy Giang Vân Dận vẫn chưa mang họ Giang mà còn theo họ của Trương Triết Lan.
Anh ta lớn hơn cô một tuổi, học lớp 6, tính cách tàn nhẫn, thường xuyên đánh nhau với người ta nên trên người lúc nào cũng có chỗ bầm tím.
Trương Triết Lan cũng không rảnh quan tâm anh ta, chỉ lo ngày đêm hưởng tuần trăng mật với Giang Chí Quốc.
Lần đầu tiên khi Giang Phán vừa dọn đến ở cũng từng có ý định tiếp xúc với con người này, nhưng dù cho cô có đưa thuốc hay đưa cơm anh ta cũng hung hăng ném xuống đất.
Dần dà, Giang Phán tự giác tránh xa.
Lên cấp hai anh ta bắt đầu trọ ở trường, trên cơ bản sẽ không trở về, thỉnh thoảng nếu có cũng sẽ chọn lúc Giang Chí Quốc và Trương Triết Lan không ở nhà.
Cũng từ lúc học cấp hai, ánh mắt anh ta nhìn cô càng ngày càng kỳ lạ, có một lần, nửa đêm tỉnh giấc cô phát hiện anh ta đang đứng ở mép giường nhìn mình chăm chú, cô sợ hãi, khóc lóc rồi mắng anh ta vài câu, cuối cùng anh ta không về nhà nữa.
Sau khi lên cấp ba cô được ông cụ đón về nhà họ Giang, gặp lại là khi vừa vào đại học, lúc ký túc xá tổ chức liên hoan, anh ta tới đón Hứa Ôn.
Giang Phán tìm người điều tra mới biết anh ta đã đổi họ, Giang Chí Quốc và Trương Triết Lan công bố với người ngoài anh ta là cốt nhục của Giang gia nhằm mưu đồ chiếm đoạt tài sản của nhà họ Giang.
Lúc học đại học, đã vài lần Giang Phán bắt gặp anh ta đứng dưới lầu ký túc xá chờ Hứa Ôn, lần nào cũng đứng ở một chỗ, ánh mắt nhìn cô lạnh lẽo u oán.
Cô biết anh ta nhất định hận Giang Chí Quốc phá hoại gia đình mình, cũng muốn kiếm chút lợi lộc gì đó từ Giang gia.
Cô không phản đối chuyện Trương Triết Lan và Giang Vân Dận mưu đồ chiếm đoạt tài sản của ông cụ Giang, thậm chí còn thấy vui mừng, nhưng hai người này lại muốn lấy cô ra làm đá kê chân, làm sao cô vui cho được.
An Tinh Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên hỏi một câu: "Chị Phán, vậy chị có hận mẹ ruột mình không?"
Suy nghĩ Giang Phán bị kéo trở về, cô cong môi lạnh nhạt nói: "Chị không thừa tình cảm đi cho người không liên quan."
Dừng lại một chút, cô chớp mắt, giọng điệu trở nên vui sướng: "Tất cả tình cảm của chị đều đã dành cho một người."
Lần đầu tiên Giang Phán đảm nhiệm vai nữ chính không ngờ lại vất vả như vậy, lúc vừa mới bắt đầu làm việc, mấy ngày đầu tiên đều là đi sớm về trễ, còn lại rất bình thường.
Nhưng những ngày như thế không kéo dài được bao lâu liền biến thành rạng sáng làm việc tới rạng sáng trở về, một cảnh cứ quay đi quay lại nhiều lần nhưng đạo diễn vẫn chưa hài lòng, thậm chí những cảnh quay trước đó cũng thế.
Còn nói những cảnh quay trước các diễn viên vẫn chưa thân quen, vừa bắt đầu cảm xúc sẽ không đúng, bây giờ mọi người đã thân thiết hơn một chút, quay lại một lần hiệu quả sẽ càng tốt.
Giang Phán thật sự muốn nói cho ông ấy biết, cô, nam chính Lục Tây Duật và nữ hai Hứa Ôn đều là bạn đại học nên đã sớm quen biết từ lâu.
May mà Chúc Minh Hoằng cũng không quá đáng, sau hai tuần quay phim liên tục cũng đồng ý cho đoàn phim nghỉ xả hơi một ngày, đương nhiên chuyện này cũng nhờ công lao của An Tinh Nguyệt không ít lần gọi điện thoại cho Cận Tịch Dạ.
Buổi chiều, Giang Phán quay xong các phân cảnh của hôm nay nên quay về phòng hóa trang thay quần áo, An Tinh Nguyệt ở một bên vừa nghịch điện thoại vừa chờ cô.
Chơi xong một ván game, An Tinh Nguyệt vào Weibo dạo một vòng hot search, tìm một tin cảm thấy hứng thú mở ra đọc.
#Tập đoàn Chu thị chính thức tiến quân vào ngành công nghiệp điện ảnh – Hôm nay tuyên bố thành lập sự nghiệp khai thác điện ảnh#
Phía dưới còn kèm theo các tin tức bát quái có liên quan đến Chu thị, trong đó có một tin nóng cũng lên hot search, nói thái tử Chu thị và vị hôn thê sẽ kết hôn vào cuối năm nay.
An Tinh Nguyệt mím môi: "Chị Phán, chị biết thái tử gia Chu thị không?"
Giang Phán dừng một chút, gật đầu: "Ừ, biết một chút."
Mắt An Tinh Nguyệt sáng rực, nắm chặt tay đập vào đùi: "Vậy chị đã gặp người đó chưa? Em nghe bạn thân nói anh ta rất đẹp trai có phải thật không? Người này cũng thật khiêm tốn quá, em cảm thấy những rich kid khác ít nhiều gì cũng có ảnh chụp, chị xem tên Cận Tịch Dạ kia đấy, còn đăng cả ảnh tự sướng trên Weibo, đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Giang Phán không chút để ý hỏi: "Sao em lại nhắc tới người này?"
An Tinh Nguyệt đưa điện thoại di động tới, liếm môi nói: "Cái loại kim cương vương lão ngũ (*) này thế nhưng không rên một tiếng đã phải kết hôn, đám chị em của em chắc phải đau đến vỡ tim mất."
(*): Kim cương vương lão ngủ chỉ những người đàn ông hội tụ 5 tiêu chí:
1. Nhiều tiền, có sự nghiệp; thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh. (nguồn: Internet)
Giang Phán nhíu mày nhìn tin tức vài lần, trong bài có đăng kèm bức hình một nam một nữ đang ôm nhau cùng bước đi.
Nếu tin tức nóng hổi này là sự thật, há chẳng phải hôn sự của Giang gia và Chu gia thất bại rồi sao, nhưng cô không hề nghe chút tiếng gió gì về chuyện kết hôn của mình từ phía Giang gia bên kia cả.
An Tinh Nguyệt phồng má, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì vội a một tiếng, "Hẳn là Cận Tịch Dạ quen biết anh ta, hình như em từng nghe anh ta bảo có hợp tác với Chu thị. Chị Phán, chị có tò mò xem người này trông như thế nào......"
Giang Phán đột nhiên ngắt lời cô ấy: "Cận Tịch Dạ quen người này?"
An Tinh Nguyệt gật đầu, hừ một tiếng: "Đúng vậy, hai tuần trước anh ta đến đây dẫn em đi công viên trò chơi, kết quả chơi được một lúc lại nói Chu đại thiếu gia tìm mình bàn chuyện hợp tác, phải đưa em về."
Giang Phán híp mắt không lên tiếng, những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí từ từ bị kéo ra những hướng khác nhau, rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ lần lượt hiện lên.
Chu Đình Quân từ phòng thí nghiệm bước ra nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối, anh xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi khu thí nghiệm liền thấy Tưởng Thanh Thanh đi tới trước mặt.
Tưởng Thanh Thanh nhìn thấy anh, nhanh chóng chào đón, "Đình Quân, thí nghiệm của cậu sao rồi? Sao cậu không giao cho nghiên cứu sinh mà một hai phải tự thân dẫn dắt làm gì, bọn họ cũng đâu phải con nít, cậu chỉ điểm một chút không phải được rồi sao?"
Chu Đình Quân cúi đầu, xa cách trả lời: "Trưởng khoa rất coi trọng thành quả của dự án này, tôi phải theo bọn họ mới yên tâm hơn một chút."
Tưởng Thanh Thanh khẽ cười: "Ngay từ đầu tớ