Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Kết cục của bộ phim rất ư cẩu huyết, thuở ban đầu gắn bó keo sơn đến mấy cuối cùng cũng chia xa, có người tìm được bạn đời mới rồi kết hôn, có người vẫn đang chờ đợi nửa kia của mình trên đường đời.
Âm nhạc xúc động vang lên, khoảng thời gian tốt đẹp từng có khi còn ở bên nhau chậm rãi chiếu trên màn hình, tiếng khóc nức nở vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Giang Phán chạm nhẹ khóe môi bị cắn hơi đau, mắt hạnh không gợn sóng nhìn màn hình chằm chằm, vài giây sau cô bỗng nhiên cong môi cười: "Thật tốt quá."
Chu Đình Quân hơi dừng lại xoay qua nhìn cô, vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng, động tác của anh rất cẩn thận, như là thành kính trân quý.
Sườn mặt cô sạch sẽ trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, dáng vẻ nghiêm túc đơn thuần, sóng nước nơi đáy mắt cùng ánh đèn giao nhau tạo nên bộ dáng động lòng người.
Anh biết câu nói thật tốt quá kia chỉ cô và anh, chỉ ba chữ nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho trái tim của anh đau xót vô cùng, mềm mại lại khó chịu.
Giang Phán cảm nhận được sự ấm áp thuộc về riêng anh đang liên tục truyền qua cô, nghiêng đầu nhìn qua, nghiêm túc nói: "Chu Đình Quân, ngày mai em còn phải quay phim, hôm nay anh rắp tâm phải cắn nát môi em đấy hử?"
Nói xong, cô mang vẻ mặt thâm thù đại hận vô cùng đau đớn lắc đầu: "Nếu hành vi này của anh được ghi lại thì chính là hồng nhan họa thủy trong sử sách."
Giang Phán thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Em đang cảm thấy hết sức lo lắng cho tương lai của bản thân."
Chu Đình Quân: "......"
Xem xong phim đã sắp năm giờ, Giang Phán đã tính xong, vé tàu cao tốc xuất phát lúc bảy giờ rưỡi, thời gian còn lại chỉ đủ ăn một bữa cơm với Chu Đình Quân.
Hai người chọn một nhà nhà hàng Nhật ở gần trung tâm mà Giang Phán đã muốn từ lâu, ăn xong, Chu Đình Quân lái xe đưa cô đến ga tàu cao tốc.
Trong lòng Giang Phán có chút khó chịu, trên đường đi không nói câu nào mà cũng chẳng dám nhìn anh, cô sợ nhìn rồi sẽ luyến tiếc không muốn đi.
Cô vẫn luôn im lặng cho đến lúc xếp hàng soát vé, bên cạnh và phía sau càng ngày càng đông người, Giang Phán đứng ở giữa, chẳng mấy chốc cô đã không còn nhìn thấy bóng dáng Chu Đình Quân đâu nữa.
Giang Phán mím môi, đột nhiên cầm túi lao ra khỏi đám người chạy về phía sau, đảo mắt tìm ở chỗ lối ra một vòng, dường như chẳng mất chút sức nào đã nhìn thấy người đàn ông đang định cất bước đi ra.
Cô thấp giọng kêu một tiếng "Chu Đình Quân" rồi chạy như bay tới, đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh.
Cơ thể người đàn ông dừng lại, anh không nhúc nhích để cho Giang Phán liều mạng ôm lấy mình.
Hàng mi Giang Phán run rẩy, âm thanh có chút cương quyết, "Anh chỉ có thể được phép gây họa cho một mình em, không được dây dưa không rõ với người phụ nữ khác."
Kể từ khi yêu anh, tuy rằng mặt ngoài cô không biểu hiện ra vẻ lo được lo mất như các cô gái khác, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một ít cảm giác không an toàn, nhất là sau khi biết thân phận của anh không đơn giản như mình tưởng tượng, những cảm giác bất an đó lại ngày càng nảy mầm.
Ban đầu vốn là một chiếc bánh ngọt, nhưng hiện tại đã là chiếc bánh ngọt dát vàng.
Chu Đình Quân xoay người, rũ mắt, yên lặng nhìn đôi mắt Giang Phán, khóe môi khẽ cong, âm thanh mềm nhẹ: "Anh hứa với em."
Dừng một chút, anh thu lại ý cười, ánh mắt trầm xuống: "Nhưng em cũng phải cho anh an tâm một chút, đừng để anh nhìn thấy chuyện kỳ quái gì."
"Nếu không......"
Anh không nói hết câu mà chỉ thong thả giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị rách ở khóe môi cô.
Cảm giác đau đớn rất nhỏ truyền tới não, cả người Giang Phán giật mình, trong nháy mắt đã hiểu người đàn ông mặt không đổi sắc này đang uy hiếp mình.
Giang Phán nghe lời gật đầu: "Nếu không thì anh là chó."
Dường như Chu Đình Quân bị cô chọc cười, yết hầu lăn lăn, vừa định nói chuyện thì cô gái này lại vẫy tay với anh không chút lưu luyến: "Em phải tới chỗ soát vé đây, có gì liên lạc qua WeChat, bái bai."
Anh híp mắt đứng tại chỗ nhìn cô đi vào cổng soát vé, lại nhìn cô vẫy tay với mình lần nữa mới chịu xoay người đi vào trong.
Sau khi Giang Phán xuống tàu trước tiên đi mua một đống trái cây, mua xong thì trở lại khách sạn nơi đoàn phim ở, vừa tự hỏi nên giải thích với đạo diễn chuyện khóe môi của mình như thế nào vừa đi về phía khách sạn.
Không ngờ mới vừa bước vào liền phát hiện đa số mọi người trong đoàn làm phim đều đang ngồi trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh, đạo diễn Chúc đứng ở giữa đang nghiêm túc nói gì đó.
Cô nhíu mày, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện lúc chiều Chúc Minh Hoằng đã gửi vài tin nhắn, gọi vài cú điện thoại cho cô, nhưng lúc đó cô đang xem phim nên không thấy được.
Giang Phán suy nghĩ, xách túi trái cây mua cho bọn họ đi qua.
Sau khi cô lại đây, Chúc Minh Hoằng đột nhiên không nói lời nào rồi tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, cùng những người khác dùng ánh mắt giằng co ở trên người cô.
Giang Phán có bối rối, cô lấy túi trái cây ra đưa cho bọn họ, đầu lưỡi chạm chạm khóe môi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Mọi người cùng nhìn về phía Chúc Minh Hoằng, chờ ông giải thích cho Giang Phán.
Sắc mặt Chúc Minh Hoằng rất tệ, ông ho khan một tiếng rồi nói: "Có nhà đầu tư rút vốn, tôi đang liên hệ với những nhà đầu tư khác và bên quảng cáo, nếu không bổ sung vốn kịp thời có lẽ bộ phim này của chúng ta sẽ bị đắp chiếu."
Tầm mắt Giang Phán dạo qua một vòng khu nghỉ ngơi, Lục Tây Duật và Hứa Ôn đều không ở đây, cô đi đến bên cạnh Tạ Giai Ninh ngồi xuống.
Ngón tay Tạ Giai Ninh chỉ chỉ, ý bảo cô xem điện thoại.
Giang Phán mở ra xem.
Tạ Giai Ninh: [Nghe nói là kim chủ của nữ 2 Hứa Ôn rút vốn, chính là người phụ nữ ngày đó tại bữa tiệc thượng gây hấn với cô vì cô là nữ chính ấy, một người bạn nói với tôi hình như chị ta biển thủ rất nhiều tiền của công ty để mua đất ở khu kinh tế trọng điểm, hiện giờ tài chính của công ty bị lỗ rất nặng nên không còn tiền đầu tư.]
Giang Phán tiện tay cầm một trái chuối, lột vỏ rồi bỏ vào miệng.
Chúc Minh Hoằng nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đứng lên nói: "Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, thời gian khởi quay cụ thể tôi sẽ thông báo sau."
Giang Phán đang định trở về phòng cùng Tạ Giai Ninh, mới vừa đi vài bước đã bị Chúc Minh Hoằng gọi lại.
Cô nhướng mày, quay người lại nhìn ông.
Chúc Minh Hoằng chờ những người khác đi hết mới vào thẳng vấn đề: "Có nhà đầu tư lớn cố ý muốn đầu tư cho chúng ta, nhưng bên đó có một yêu cầu."
Giang Phán cong môi, không chút để ý hỏi: "Muốn dùng quy tắc với tôi?"
Chúc Minh Hoằng: "......"
Ông