Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Có thể là làm diễn viên đã lâu, sự hiểu biết về khủng hoảng trong quan hệ công chúng của Giang Phán đặc biệt mạnh mẽ, trong chớp mắt, cô nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho Lâm Huyên, sau đó ra vẻ bình tĩnh giải thích với người đàn ông trước mặt: "Vừa rồi bọn em đang nói về tình tiết trong phim. Đúng không, Huyên Huyên?"
Lần đầu tiên Lâm Huyên nhìn thấy Chu Đình Quân, đáy lòng bỗng vang lên câu "Đm", người đàn ông này quá là đẹp trai, chẳng trách có thể làm cho chị em cô mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Giang Phán thấy Lâm Huyên tự dưng ngây người, âm thầm nghiến răng, giơ tay túm lấy ống tay áo của cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Mau nói đúng đi."
Lâm Huyên hoàn hồn, cuống quít gật đầu: "Đúng đúng đúng, em và Giang Phán đang nói về nhân vật trong bộ phim cô ấy đóng trước đây."
Chu Đình Quân thu lại ý cười trên mặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, anh nhìn Giang Phán nhướng mày, vờ như thuận miệng hỏi: "Bộ phim đó tên gì?"
Giang Phán im lặng vài giây, lựa chọn từ bỏ đấu tranh, cô từng đóng những bộ phim nào nhận những nhân vật gì, nói không chừng anh còn rõ hơn cả cô.
Là một người bạn thân chất lượng và đã quen với sóng to gió lớn, Lâm Huyên vừa há mồm đã bịa ngay một cái tên: "Thảo nguyên xanh."
Giang Phán: "......"
Cậu có thể đừng há miệng ngậm miệng liền đề cập tới cái chữ xanh này được hay không?
Sau khi Lâm Huyên nói xong cũng phát hiện bầu không khí không hề sôi nổi như mình tưởng tượng, ngược lại càng trở nên kỳ lạ, cô nghiêm túc tự vấn bản thân vài giây sau đó yên lặng đi đến bên cạnh An Tinh Nguyệt.
Cô đem chiếc túi siêu thị mà An Tinh Nguyệt đang cầm trong tay theo nhét vào tay Giang Phán, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt vỗ vai cô: "Tiên nữ Phán, không phải cậu nói tối hôm nay phải nấu cơm cho giáo sư Chu sao, tớ không quấy rầy hai người nữa, chúc hai người dùng cơm vui vẻ, gặp sau nhé."
Lâm Huyên kéo tay An Tinh Nguyệt, lại là vẻ mặt chân thành: "Cảm ơn em đã không nề hà gian lao vất vả chăm sóc khuê nữ nhà chị lâu như vậy, đi, chị gái mời em ăn cơm."
Dứt lời, Lâm Huyên kéo An Tinh Nguyệt đi về phía cửa cầu thang không nói một lời.
Giang Phán: "......"
Cô thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương đang âm ỉ đau.
Chu Đình Quân nâng bước đến trước mặt cô, vươn ngón tay ra nâng cằm cô lên, khiến cho cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe môi anh cong lên, ánh sáng lấp lánh trong mắt chuyển động, âm thanh bình tĩnh: "Không phải muốn làm cơm cho anh sao? Mở cửa đi."
Giang Phán chớp mắt cười ngượng ngùng: "Vậy...... Chúng ta có thể đến nhà anh không?"
Chu Đình Quân nhướng mày, thả tay ra: "Tại sao?"
Giang Phán nghiêm túc giải thích cho anh hiểu: "Em sợ nếu em không cẩn thận làm nổ phòng bếp nhà mình, em còn phải tốn tiền tìm người sửa chữa, quá phiền phức."
Chu Đình Quân cười lạnh, trên mặt không chút cảm xúc: "Cho nên em muốn cho nổ tung nhà bạn trai cũ? Nổ một lần chưa đủ, bây giờ còn muốn thêm lần thứ hai?"
Giang Phán nghiêm túc nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cô đích thân xuống bếp nấu ăn cho anh.
Khi đó cô đã liều chết kiên cường quấn lấy anh gần một tháng, nhưng hai người vẫn còn duy trì mối quan hệ bạn bè quen biết nhau bởi vì một lần học bù, chuyện này khiến cô cảm thấy bản thân thật thất bại, đúng lúc khoảng thời gian đó có một bộ phim ngôn tình mỹ thực vừa công chiếu, cô liền kéo anh đi xem.
Ở cuối phim, nữ chính lúc này đã trở thành nhà ẩm thực nổi tiếng nhất thế giới hỏi nam chính: "Chẳng lẽ anh không muốn cưới ngay về nhà một cô gái có thể lên được phòng khách xuống được nhà bếp như em sao?"
Giang Phán chỉ nhớ nam chính kích động tới nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra, mãnh mẽ gật đầu: "Muốn, vô cùng muốn."
Trong lúc đang cảm thán tình yêu tuyệt mỹ của hai nhân vật chính, Giang Phán cũng đưa ra một quyết định —— nấu một bữa cơm cho Chu Đình Quân.
Cô vốn nghĩ sẽ rất thuận lợi, Chu Đình Quân cũng giống sẽ như nam chính trong phim cầm món ăn cô tự tay nấu, cảm động đến nước mắt giàn giụa, tích cực chủ động bày tỏ với cô.
Kết quả lúc kế hoạch thật sự được tiến hành, cô mới phát hiện thì ra nấu cơm lại nguy hiểm như vậy, hoặc cũng có thể nói dụng cụ nấu ăn nhà Chu Đình Quân đặc biệt chống đối cô.
Cô mới vừa cho dầu vào nồi theo công thức, nồi nhà anh lập tức bốc cháy, ngay sau đó váng dầu lốp bốp bắn tung tóe ra bên ngoài, cô hoảng sợ tới mức lùi về sau vài bước rồi đụng thẳng vào cửa.
Giang Phán hoảng hồn chưa kịp định thần nhanh chóng tự hỏi, đang định đổ một thau nước vào dập lửa thì Chu Đình Quân kịp thời xuất hiện kéo cô ra, dùng nắp nồi dập lửa.
Sau đó anh đen mặt túm cô lôi ra ngoài, bôi thuốc vào vùng da bị bỏng.
Chu Đình Quân thấy Giang Phán cúi đầu cả buổi cũng không nói chuyện, ngẫm lại xem mình nói chuyện có phải hơi quá đáng, đả kích đến lòng tự tin của cô hay không.
Anh hơi khom lưng, duỗi tay nắm lấy tay Giang Phán, kéo cô lên lầu.
Vào nhà, Chu Đình Quân buông tay Giang Phán ra rồi đi thẳng vào phòng.
Giang Phán sửng sốt một chút, nhẹ bước đi theo, "Này này này, anh đi đâu đấy?"
Bước chân Chu Đình Quân dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô cười khó hiểu: "Thay quần áo. Em cũng muốn vào?"
Hai mắt Giang Phán sáng rực, vừa định gật đầu nói được lại cảm nhận trước ngực truyền đến cảm giác hơi đau đớn, vội lắc đầu: "Em vẫn là không nên xem thì hơn."
Nói xong, cô bổ nhào vào ngực anh, vòng tay ôm eo anh, ngửa đầu mổ một phát vào môi: "Em sợ mình không kiềm chế được."
Chiếm tiện nghi xong, Giang Phán vốn định rút lui, kết quả phần lưng bị người đàn ông cố định lại, anh cúi người tiến đến bên tai cô nói một câu mập mờ: "Nếu đã là quá khứ, tại sao vẫn không kiềm chế được? Hửm?"
Dòng diện chạy dọc khắp người, toàn thân Giang Phán khẽ run, cô mềm nhũn vịn vào vai anh, không chút sức lực hỏi: "...... Anh nghe lén được bao nhiêu?"
Ánh mắt Chu Đình Quân càng thêm tối tăm, yết hầu cuộn lên, giọng nói khàn khàn: "Không nhiều lắm."
Giang Phán dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gây ra nguyên nhân này, cô nghiêng đầu muốn tránh đôi môi của anh, "Sao lúc chiều anh không trả lời tin nhắn của em?"
Chu Đình Quân hiểu ra, đứng dậy, giơ tay xoa đầu Giang Phán xoa dịu cô: "Buổi chiều họp ở bên ngoài, không để ý."
Giang Phán ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của anh, trên đó còn dính chút nước, mê người vô cùng, cô nuốt nước bọt theo bản năng, lẩm bẩm: "Vậy sao anh họp xong cũng không hồi âm lại cho em? Rõ ràng anh họp xong có thể giải thích với em mà."
Khóe môi Chu Đình Quân nhẹ cong, cười như không cười nói: "Muốn giáp mặt giải thích cho bạn gái cũ."
"......"
Không để yên chuyện này đúng không?
Giang Phán đẩy cánh tay Chu Đình Quân, cười ngọt ngào: "Ông xã, anh mau đi thay quần áo đi."
Chờ Chu Đình Quân vào phòng, Giang Phán lười biếng ngồi xuống sô pha, cô mở túi nilon trong tay ra, cúi đầu nhìn xem An Tinh Nguyệt mua gì.
Sườn heo, thịt bò, cà chua, ớt xanh, trứng gà.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phán búng tay quyết định xong thực đơn