Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Nhà sản xuất bước nhanh tới vươn tay kéo giãn khoảng cách giữa Giang Phán và Chu Đình Quân, sau đó vỗ vỗ cánh tay Giang Phán, ôn hòa giải thích: "Chu tổng luôn có thói quen sạch sẽ, không thích người khác dựa vào mình quá gần."
Nói xong, chị ta chỉ vào ghế trống bên cạnh ảnh đế Thời Tư, cười nói với vẻ xa cách: "Tiểu Giang, cô ngồi vào bên cạnh thầy Thời đi thôi."
Giang Phán híp mắt nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện, đây cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá nhà sản xuất bộ phim «Truyền thuyết gợn sóng» này như vậy.
Nhà sản xuất tuổi không lớn, khoảng chừng ngoài ba mươi, do chăm sóc rất tốt nên trên mặt không có nhiều nếp nhăn, chị ta để tóc ngắn gọn gàng, dáng người phập phồng quyến rũ.
Trực giác của phụ nữ nói cho Giang Phán biết, nếu như vị này không có ý tứ gì với Chu Đình Quân, như vậy tất cả heo mẹ trên đời này có thể không cần □□. (chỗ này bản raw để 2 ô vuông nên mình cũng không hiểu gì.)
Đầu lưỡi Giang Phán nhẹ nhàng đảo một vòng trong khoang miệng, đuôi mắt nhếch lên lộ vẻ quyến rũ, lại cố tình hạ thấp giọng hỏi: "Thầy Chu, thì ra thầy có thói quen sạch sẽ, chúng ta cũng quen biết gần sáu năm rồi nhỉ, vậy mà hôm nay em mới biết đấy......"
Chu Đình Quân vẫn luôn nhìn Giang Phán không chớp mắt, xa nhau nhiều ngày thế này, cô gái bé nhỏ hình như lại gầy đi, chiếc cằm càng thêm nhọn, làm cho đôi mắt thêm trong veo sáng ngời.
Anh một công đôi việc, vừa quan sát sự thay đổi của Giang Phán vừa thuận miệng đáp lại: "Với em thì không."
Cơ thể nhà sản xuất phim cứng đờ, nhanh chóng hiểu ra hẳn là Giang Phán có quen biết với Chu Đình Quân, chị ta gọi phục vụ thêm một ghế vào bên cạnh chỗ của mình, như vậy là cạnh chị ta có hai chỗ trống.
Chờ cho Giang Phán ngồi xuống cạnh mình, chị ta thân thiết kéo tay Giang Phán hỏi: "Tiểu Giang, sao em lại quen biết Chu tổng vậy? Nghe em gọi anh ấy là thầy Chu, trước kia anh ấy từng dạy em à?"
«Truyền thuyết gợn sóng» là bộ phim đầu tiên mà tập đoàn Chu thị đầu tư sau khi thành lập sự nghiệp khai thác điện ảnh, bởi vậy gần đây người trong giới mới có cơ hội tiếp xúc với vị thái tử Chu thị thần bí kín tiếng trong truyền thuyết.
Lúc nhà sản xuất phim lần đầu tiên nhìn thấy vị thái tử này đã muốn tiến lên bắt tay với anh, nhưng lại bị người ta lấy cái cớ thói quen sạch sẽ này từ chối thẳng thừng.
Bây giờ xem ra, có lẽ chỉ muốn mượn cớ mà thôi.
Giang Phán liếc mắt nhìn Chu Đình Quân một cái, không biết anh đã cởϊ áσ khoác tây trang ra từ lúc nào, hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, tay áo hơi xắn lên để lộ ra một chút đường cong ở cánh tay.
Cô có chút miệng đắng lưỡi khô, bưng ly lên nhấp một ngụm nước ấm, lại liếm môi, thờ ơ giải thích: "Vâng, trước khi tốt nghiệp đại học đã từng dạy mấy tiết hóa cho chúng tôi."
Giang Phán có thể cảm giác được ánh mắt của nhóm diễn viên nữ đối diện thường xuyên phóng tới, có tò mò, căm ghét, khinh thường, và đố kỵ.
Cô đã quen với những chuyện này rồi, cũng chẳng buồn quan tâm ý nghĩa sâu xa đằng sau những ánh mắt đó là gì.
Nếu muốn trở thành một diễn viên giỏi trên con đường này, những gì cô cần phải làm bây giờ là hoàn thành bộ phim.
Giang Phán lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, bảy giờ mười ba phút tối, từ đây tới lúc bộ phim cô quay gần đây nhất phát sóng còn 47 phút.
Cô mở khóa màn hình, vào WeChat, gửi cho người đàn ông bên cạnh một tin nhắn: [Em muốn hôn anh.]
Dừng một chút, cô lại nhắn thêm vài câu:
[Rất muốn!]
[Cực kỳ muốn!]
[Vô cùng muốn!]
Chu Đình Quân cảm nhận được điện thoại rung, mở ra xem, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, ánh mắt anh tối sầm.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, sau khi nhẹ gõ một chữ "Ừm" lại rất bình tĩnh thu điện thoại lại.
Giang Phán nhìn thấy câu trả lời của anh thì thở dài.
Người đàn ông này không nhớ cô một chút nào cả.
Hừ.
Đoàn phim ngày mai vẫn phải tiếp tục làm việc, chưa đến chín giờ bữa tiệc đã kết thúc.
Sáng ngày mai Giang Phán không có cảnh quay nên tối nay không định quay về khách sạn cùng đoàn phim.
Chu Đình Quân gọi tài xế đến đây đón bọn họ về trước.
Phim trường cách tiểu khu của hai người khá xa, trên đường đi nếu không kẹt xe cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, nhưng không biết hôm nay tài xế ăn trúng thuốc gì mà phóng xe với tốc độ chóng mặt, Giang Phán sợ tới mức phải ôm chặt lấy cánh tay Chu Đình Quân.
Chu Đình Quân ôm eo Giang Phán, cọ cằm trên đỉnh đầu cô, đôi mắt híp lại, giọng nói khàn khàn: "Nhịn một chút, sẽ tới ngay thôi."
Giang Phán khẽ sửng sốt, trên mặt xuất hiện vẻ mờ mịt.
Nhịn cái gì?
Cô còn đang nghiêm túc tự hỏi thì xe đột nhiên ngừng lại, sau khi anh xuống xe, cô vừa định đi theo đã bị người trực tiếp ôm ngang lên.
Giang Phán lo lắng dưới lầu của tiểu khu có phóng viên chụp lén, giãy giụa hai cái thì ngưng, Chu Đình Quân cứ như vậy ôm cô đi vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, cuối cùng Chu Đình Quân cũng thả cô xuống, cô còn chưa kịp lấy lại nhịp thở thì người đàn ông đã đè cô vào vách tường kim loại lạnh lẽo, áp môi xuống .
Động tác của anh có chút thô bạo, không hề dịu dàng chút nào cạy ra răng cô ra, đầu lưỡi công thành đoạt đất dường như đảo qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, cùng đầu lưỡi của cô va chạm qua lại, mang theo một chút mùi máu tươi.
Cửa thang máy phía sau hai người mở ra rồi đóng lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng buông tha cho chiếc lưỡi vừa tê rần lại đau đớn của Giang Phán, dùng sức ngậm lấy môi cô, răng cùng lưỡi anh ở cẩn thận liếʍ ʍúŧ, đôi mắt đen nhánh mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt.
Giang Phán bị hôn đến hai chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, cả người không có sức, tức ngực khó thở, từng lớp từng lớp phấn hồng dần dần bò lên hai bầu má trắng nõn.
Cô duỗi tay đẩy ngực anh, kết quả nó như một khối sắt có đẩy cỡ nào cũng bất động.
Giang Phán bị khi dễ đến khóe mắt ửng đỏ, mắt hạnh đã nổi lên một tầng hơi nước, giọng nói đứt quãng phát ra âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp.
Ngay khi cô thật sự khóc thành tiếng, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.
Nhân lúc anh đang ngây người, cô dựa lưng vào vách tường kim loại thang máy từ từ trượt người xuống, anh lại duỗi tay giữ lấy eo cô.
Giang Phán lấy điện thoại trong túi ra, liếc mắt nhìn màn hình, hít thở sâu nhiều lần rồi đi ra thang máy nhận cuộc gọi: "Alo? Đạo diễn Chúc?"
Giọng nói của Chúc Minh Hoằng bên kia vô cùng phấn chấn, mạnh mẽ đầy uy lực, thiếu điều muốn xuyên qua điện thoại: "Phán Phán à, phim của chúng ta đã lên sóng được hai giờ, cô đoán xem có bao nhiêu lượt phát?"
Giang Phán hắng giọng, tùy tiện đoán một con số: "Mười triệu?"
Chúc Minh Hoằng cười "Ha ha ha ha ha" một lát mới nói: "Hơn bốn mươi triệu!"
Khóe môi Giang Phán cong lên: "Vậy thì ông nên gọi điện thoại cho nam chính, cậu ấy mới là người cống hiến nhiều hơn, ông gọi cho tôi làm gì?"
Chúc Minh Hoằng vừa mới uống mấy ly rượu vang đỏ, rượu vào tê liệt đại não nên buột miệng thốt ra: "Cô Giang của tôi ơi, lúc trước cậu ta chịu nhận bộ phim này còn không phải vì cô sao? Bằng không cô cho rằng loại tiểu thịt tươi đỉnh cấp lưu lượng như cậu ta sao lại muốn đóng phim chiếu mạng chứ?"
Giang Phán sửng sốt, nửa ngày không đáp lại.
Chúc Minh Hoằng thấy Giang Phán không nói lời nào, còn nói thêm: "Cô còn chỗ nào không