Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giữa tháng mười, dưới sự áp bức cao độ của đạo diễn, «Truyền thuyết gợn sóng» kết thúc trước kế hoạch nửa tháng.
Vào ngày Giang Phán quay phân cảnh cuối cùng, vừa lúc bắt kịp với tiết học tự chọn buổi tối cho sinh viên chính quy của Chu Đình Quân, vì vậy anh không có cách nào lấy danh nghĩa nhà đầu tư chạy tới canh chừng cô uống rượu.
Trước khi quay phim, anh còn đặc biệt gửi một tin nhắn cho cô: [Có nhớ kỹ những gì anh nói không đấy?]
Giang Phán cắn chặt răng, trả lời: [Em nhớ rồi.]
Một lát sau đối phương lại hỏi: [Lên lớp xong anh đón em về nhé?]
Mặt Giang Phán không chút thay đổi gõ chữ: [Giáo sư Chu, anh có thể có nhân tính một chút được không?]
Gần như là gửi đi không đến một giây cô đã nhận được câu trả lời.
[Không thể.]
Giang Phán: "......"
Quay đến bốn rưỡi chiều, Giang Phán chính thức đóng máy, cô vào phòng hóa trang tẩy trang, vừa định thay quần áo thì chuông điện thoại vang lên.
Màn hình hiển thị —— Lâm Huyên.
Giang Phán nhìn khuôn mặt đã tẩy trang trong gương, dưới mắt là một quầng xanh đen, cô khẽ thở dài rồi ấn nút trả lời.
Cô uể oải alo: "Có việc gì?"
Lâm Huyên tặc lưỡi vài lần rồi hỏi không chút ý tốt: "Phán bảo bối, có phải cậu túng dục quá độ rồi hay không, sao tớ nghe giọng cậu yếu ớt tới nỗi có thể về trời bất kỳ lúc nào thế?"
Giang Phán nhăn mày, tức giận trả lời: "Có việc thì nói ngay, không thì tớ cúp máy đó nhé."
Lâm Huyên lập tức mềm giọng: "Tối nay tớ có một lễ trao giải, nhưng giờ tớ lại đang ở nước ngoài quay phim mới có lẽ không về được, cho nên cậu đi nhận giải giúp tớ được không?"
Giang Phán dừng một chút, có chút tò mò hỏi: "Cậu nhận giải thưởng gì?"
Lâm Huyên hừ một cái: "Cậu không xem hot search à? Tớ dựa vào kỹ năng diễn xuất ưu tú của mình nhận được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải năm nay! Cậu không để ý tới tớ chút nào cả, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa tớ gửi địa chỉ và thời gian cho cậu."
Vài phút sau, âm thanh nhắc nhở tin nhắn từ điện thoại Giang Phán vang lên, cô mở ra xem.
Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc tế, 18 giờ bắt đầu.
Giang Phán: "......"
Từ trường quay chạy tới đó cũng phải mất một giờ đồng hồ.
Chắc chắn cô nàng này muốn dồn cô vào chỗ chết đây mà.
Quá trình diễn ra lễ trao giải vừa phức tạp lại dài dòng, Giang Phán thật sự không kiềm chế được tựa đầu vào lưng ghế ngủ gục.
Không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại Giang Phán đã nghe thấy người dẫn chương trình bắt đầu đọc tên các nữ diễn viên được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất: "Thu Na, Trương Chỉ Chỉ, Lâm Huyên...... Rốt cuộc là ai đây? Người đó chính là —— Trương Chỉ Chỉ! Chúc mừng Trương Chỉ Chỉ giành được giải thưởng năm nay......"
Giang Phán: "......"
Cô bình tĩnh đứng lên, xách váy đi từ cửa sau ra ngoài.
Tài xế chờ cô ở cửa bên hông, cô bước tới, lên xe: "Chú Lý, đưa cháu về nhà."
Lý Quân gật đầu rồi khởi động ô tô.
Giang Phán nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên lấy điện thoại trong túi ra nhìn đồng hồ, 20 giờ 15 phút, cô lại thay đổi ý định: "Chú Lý, phiền chú chở cháu tới đại học B đi ạ."
Đêm tháng mười trời hơi se lạnh, sau khi xuống xe, Giang Phán khoác một chiếc áo khoác màu trắng, đeo khẩu trang, đội mũ và mang mắt kính che kín mặt mình.
Trên đường đi đến văn phòng của anh, thỉnh thoảng cô gặp được vài sinh viên đang chạy bộ, còn có vài đôi tình nhân dắt tay nhau tản bộ, ai nhìn thấy Giang Phán cũng tưởng là MC vừa tổ chức hoạt động cho sinh viên, không để ý nhiều.
Vào thang máy, Giang Phán gọi một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên khoảng năm sáu lần đối phương mới bắt máy, câu đầu tiên mà anh hỏi chính là: "Nói thật đi, uống nhiều hay ít?"
"......"
Giang Phán liếm môi: "0,000."
Ngừng một chút, cô cong môi cười nói: "Anh xem, em cho anh con số chính xác đến số thập phân thứ ba luôn rồi đấy, thầy Chu, thầy vừa lòng chưa?"
Người đàn ông bên kia im lặng vài giây mới thấp giọng cười một tiếng: "Không hài lòng."
Giang Phán tháo khẩu trang và mắt kính nhét vào trong túi: "Vậy anh muốn như thế nào mới vừa lòng đây?"
Chu Đình Quân trả lời không chút suy nghĩ: "Em đoán xem."
Giang Phán nhướng mày, đuôi mắt cong lên, lười biếng mà trả lời: "Em đoán không được."
Cô chậm rãi đi ra khỏi thang máy: "Em đây cũng có món quà muốn tặng anh. Anh đoán xem em tiêu hết bao nhiêu tiền?"
Người ở đầu dây bên kia lại bỗng dưng im bặt, chỉ có tiếng hít thở trầm thấp.
Nửa phút sau, anh trả lời: "Báu vật vô giá?"
Giang Phán có chút giật mình, mắt hạnh hơi trợn to, cô nhấc chân đi đến trước cửa văn phòng, nhanh chóng cầm lấy tay nắm cửa: "Chúc mừng anh, đoán......"
Chưa kịp nói hết câu, Giang Phán quét mắt một vòng quanh phòng làm việc của anh, cô chớp mắt, rút lại ý cười trên mặt, bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng."
Dứt lời, cô nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.
Trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, Giang Phán chú ý thấy Chu Đình Quân đang cười như không cười nhìn mình.
Trước bàn làm việc của anh còn có một nhóm sinh viên đang đứng trợn mắt há hốc mồm, dường như không ngờ có một ngày mình lại có thể nhìn thấy minh tinh trên TV gần đến thế.
Giang Phán bước sang một bên vài bước, nghiêm túc tự vấn lại cách biểu hiện của mình trước mặt khán giả, chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì cửa đã bị kéo ra từ bên trong.
Những sinh viên kia vẫn còn có chút sững sờ, bọn họ nhìn thấy Giang Phán thì trăm miệng một lời hô lên:
"Em chào cô ạ." "Hẹn gặp lại cô."
Bọn họ nhanh chóng tiến đến thang máy, sinh viên đi cuối cùng bỗng nhiên quay lại: "Đúng rồi, cô ơi, thầy Chu kêu cô vào đó ạ."
Giang Phán gật đầu cười, nói: "Cảm ơn cậu."
Mặt cậu sinh viên đỏ bừng, ấp úng nói: "Không...... Không cần cảm ơn đâu! Có thể...... ký tên...... cho em được không?"
Giang Phán vừa định gật đầu liền nghe thấy một giọng nam lạnh lùng cất lên: "Còn chưa đi? Không muốn tốt nghiệp?"
Cậu sinh viên kia sợ tới mức lập tức bỏ chạy.
Cô xoay đầu nhìn về phía người đàn ông keo kiệt đứng ở cửa, khóe môi khẽ cong lên, vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại reo.
Là Lâm Huyên gọi.
Không cần nghĩ cũng biết đối phương gọi cho cô để oán than về tâm trạng thê lương