Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Lúc bộ phim mới «Nữ thợ săn thương trường» của Giang Phán quay được một nửa, nhà sản xuất cuối cùng cũng đàm phán với phía đại học B về vấn đề thuê sân, đạo diễn vỗ đùi quyết định sẽ quay cảnh nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở đại học trước.
Kinh phí của đoàn phim dù không eo hẹp nhưng tuyệt đối không lãng phí, hơn nữa cũng sợ sẽ làm chậm trễ tiến độ học tập của sinh viên nên phía sản xuất chỉ thuê địa điểm quay một ngày.
Do vậy, đạo diễn yêu cầu tất cả diễn viên phải có mặt lúc 6 giờ sáng.
Giang Phán đã đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ, đồng hồ vừa vang lên tiếng đầu tiên cô lập tức tỉnh giấc, nhanh chóng tắt báo thức đi, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh.
Tối hôm qua anh về nhà muộn, trong lúc Giang Phán mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, mang gương mặt còn đang ngái ngủ nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp hai giờ.
Giang Phán có chút đau lòng, thậm chí muốn khuyên anh đừng kiêm thêm chức giáo sư thỉnh giảng làm gì, cứ lo mà làm ông chủ vẫy tay là được.
Nhưng cô biết rõ ông chồng nhà mình tuyệt đối không phải kiểu người vô trách nhiệm như vậy, có nói cũng vô ích.
Giang Phán mím môi chăm chú nhìn mặt anh năm phút mới nhẹ nhàng mặc quần áo vào, vừa định bước xuống giường, người bên cạnh đột nhiên cử động.
Chu Đình Quân vươn tay chụp lấy cổ tay cô, kéo cô ngã vào người anh, ngực hai người áp sát vào nhau.
Người đàn ông vẫn chưa chịu mở mắt, Giang Phán lấy tay chọc chọc mặt anh, chọc ra một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Chu Đình Quân bắt được tay cô không cho cô lộn xộn, giọng nói mang theo chút khàn khàn buồn ngủ: "Sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Giang Phán cười: "Sớm á? Sắp 9 giờ rồi!"
Chu Đình Quân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu hôn lên môi Giang Phán một cái rồi nhắm hai mắt lại: "Nói bậy, trời còn chưa sáng."
Giang Phán hôn cằm anh, âm thanh mềm mại: "Được rồi, không quậy nữa, em phải tới phim trường đây, ngủ thêm một lát đi anh."
Cô chuẩn bị đứng dậy lần nữa, kết quả hai tay anh giữ chặt eo cô không cho cô di chuyển.
"......"
Chu Đình Quân túm eo cô dịch lên trên: "Cho anh ôm một lúc đã."
Giang Phán nhắc nhở anh: "Giờ em mà đến trễ sẽ bị người ta nói mắc bệnh ngôi sao đấy."
Chu Đình Quân vừa mới thò tay vào trong quần áo mà Giang Phán vừa mặc xong: "Vẫn còn kịp......"
Cơ thể Giang Phán khẽ run rẩy, cô dùng sức cắn cằm anh một cái: "...... Bỏ cái tay anh ra."
Chu Đình Quân lại mở to mắt, ánh mắt anh hơi trầm xuống, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Không lấy."
"......"
Bị anh ầm ĩ một trận như vậy nên Giang Phán không kịp ăn sáng tại nhà, đành tạm chấp nhận ăn chút gì đó trên xe, lúc đến phim trường cũng xấp xỉ gần 6 giờ.
Trang điểm xong lại quay vài cảnh liên tiếp, cuối cùng Giang Phán cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.
Trợ lý đưa một chai nước suối qua, cô vặn nắp chai, uống một ngụm nước rồi quay lại phòng hóa trang.
Gần đây Giang Phán đang ghiền trò xếp hình, vừa định tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại ra chơi một lát thì một nhân viên chạy tới nói với cô: "Cô Giang, bên ngoài phim trường có một cô gái tự xưng là bạn muốn gặp cô, cô có muốn ra gặp người đó không?"
Giang Phán nhăn mày: "Bạn tôi? Con gái?"
Cô có bạn nữ ở đại học B từ lúc nào thế nhỉ?
Chẳng lẽ là cái cô nghiên cứu sinh kia?
Nghĩ một lúc cô lại hỏi: "Cô ấy có nói mình tên gì không? Đại khái khoảng bao nhiêu tuổi vậy?"
Nhân viên nhớ lại: "Người này nói mình là giảng viên đại học B."
Giang Phán lập tức phản ứng, người đến là Tưởng Thanh Thanh.
Cô hít một hơi, do dự nói: "Nhờ anh đưa cô ấy đến đây giúp tôi nhé. Đã làm phiền anh rồi."
Nhân viên vội vàng xua tay: "Không phiền không phiền đâu ạ."
Giang Phán nhìn theo bóng nhân viên đi ra ngoài, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Rất nhanh sau đó, cô lại nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra.
Giang Phán để điện thoại lên mặt bàn, đứng dậy, nhìn về phía người đang tới.
Cô còn phải quay phim, thời gian rất quý giá nên vào thẳng vấn đề: "Cô Tưởng, đã lâu không gặp, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"
Ngừng một giây, Giang Phán bổ sung: "À đúng rồi, nếu cô muốn đến đây thảo luận với tôi về vấn đề Chu Đình Quân thuộc sở hữu của ai, tôi khuyên cô không nên uổng phí công sức làm gì. Sở dĩ lần nào tôi cũng có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cô như vậy là vì tôi luôn tán thưởng thức những nghiên cứu khoa học này kia của cô, lúc học cấp ba tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi."
Sắc mặt Tưởng Thanh Thanh có hơi tái nhợt, cô hiển nhiên không ngờ Giang Phán sẽ thẳng thắng đến thế, bản thảo vốn đã soạn sẵn trong bụng bỗng nhiên quên sạch không còn một mảnh, cô đành nhẹ nhàng cười trừ: "Giang tiểu thư, hiện tại cô là hoa đán nổi tiếng của giới giải trí, người thích cô nhiều vô số kể, người theo đuổi chắc cũng không ít nhỉ?
Trong số đó nhất định có rất nhiều người có gia thế xứng đôi vừa lứa với cô......"
Giang Phán nhíu mày cắt ngang lời cô ta: "Cô có ý gì?"
Tưởng Thanh Thanh bình tĩnh nhìn Giang Phán: "Cô không những xinh đẹp lại trẻ tuổi, cũng có danh có tiếng, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh ấy gấp nhiều lần. Huống hồ một đám nữ minh tinh các cô không phải ai cũng muốn tranh nhau gả vào hào môn sao? Một giảng viên đại học bình thường như anh ấy, tiền lương một năm nói không chừng còn không nhiều bằng một tháng lương của cô, cô cảm thấy tình yêu của hai người có thể kéo dài được bao lâu? Cô có dám khẳng định đến lúc cô gặp được người tốt hơn cô sẽ không đá anh ấy không? Số trời đã định hai người không hợp rồi, cho dù bây giờ ở bên nhau thì tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày phải tách ra thôi."
Giang Phán cười khẩy, không nhịn được phun ra lời lẽ thô tục: "Tốt hơn cái rắm. Trên thế giới này làm gì còn người đàn ông nào tốt hơn anh ấy hả?"
Tưởng Thanh Thanh đến gần Giang Phán, nhìn vào mắt cô với vẻ đầy chắc chắn: "Đó là vì hiện tại cô vẫn chưa gặp được, là bởi vì hai người còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, còn đang ở giai đoạn cho rằng chỉ cần yêu đối phương là có thể chiến thắng được tất cả, chờ đến khi tình cảm của hai người phai nhạt thì cô sẽ phát hiện, anh ấy chẳng qua chỉ là một giáo viên quèn, chỉ biết