Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Mùa xuân năm thứ hai, «Kim thiền thoát xác» do Giang Phán đóng chính giành được giải Phim vàng quốc tế sau khi công chiếu trong nước, cuối năm ngoái, Giang Phán cũng nhờ vào bộ phim này giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở vài liên hoan phim trong và ngoài nước.
Lúc này đang là Tuần lễ vàng của Tết âm lịch, số người đến rạp xem phim mỗi ngày nối liền không dứt, doanh thu và tổng doanh thu phòng vé trong một ngày của «Kim thiền thoát xác» dẫn đầu vượt xa các phim Tết khác.
Giang Phán vốn định đến rạp xem phim mình đóng vào ngày công chiếu đầu tiên, nhưng cô đã mang thai hơn hai tháng, hơn nữa cũng không ăn uống được gì trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng nôn mửa đến chết đi sống lại, thật sự không dám cũng không muốn đi ra ngoài.
Vài ngày sau, lúc sức khỏe đã đỡ hơn, cô và Chu – bảo mẫu kiêm giáo viên chủ nhiệm – Đình Quân cùng đến rạp chiếu phim.
Tuy hai người đã đeo khẩu trang và đội mũ kỹ càng, nhưng với ngoại hình và khí chất kia, vừa bước vào rạp đã bị các fan tinh mắt nhận ra.
Các fan biết cô mang thai nên không bước tới xin ký tên hay chụp ảnh chung gì cả, chỉ tự giác đi bên cạnh giúp hai người bọn họ che giấu.
Hôm nay Giang Phán vẫn nghén như cũ, từ sáng đến giờ chỉ ăn nửa chén cháo, nhưng chỉ là lớp nước canh phía trên, còn lớp cháo sền sệt bên dưới lại không ăn được bao nhiêu.
Từ khi Giang Phán đi bệnh viện phát hiện mang thai, cô và Chu Đình Quân liền dọn tới ở tại căn biệt thự cha Chu chuẩn bị trước đó, được mẹ chồng và các dì trong nhà quan tâm chăm sóc.
Hai người Chu Đình Quân và Thái Ngọc đều lo lắng nếu Giang Phán cứ tiếp tục nghén như vậy, không chỉ đứa trẻ trong bụng không có đủ chất dinh dưỡng mà ngay cả bản thân người mẹ cũng không có chất dinh dưỡng để cung cấp cho con.
Thức ăn do các dì trong nhà làm Giang Phán ăn không vô, Thái Ngọc liền hối thúc cha Chu và Chu Đình Quân ra ngoài tìm năm đầu bếp chuyên nghiệp biết nấu các món ngon vùng miền khác nhau, mỗi ngày đổi món cho Giang Phán.
Kết quả một tuần trôi qua, sức ăn của Giang Phán vẫn không chút thay đổi, người vẫn gầy như trước, ngược lại hai người đàn ông trong nhà lại mập lên một chút, đặc biệt là chiếc cằm ba ngấn của cha Chu đã lộ rõ.
Thái Ngọc rất tức giận, buổi sáng trước khi bọn họ ra ngoài bà đã bảo dì giúp việc đổ hơn phân nửa phần canh xương hầm vào bình giữ nhiệt, nhét vào tay Chu Đình Quân rồi dặn dò anh: "Nhớ dỗ dành vợ con cho con bé uống nhiều hơn một chút, lúc các con quay lại mẹ muốn nhìn thấy cái bình này trống không."
Bà ngừng một chút rồi lại liếc nhìn con trai mình: "Còn con nữa, không được lén uống."
Chu Đình Quân: "......"
Giang Phán bên cạnh cười chột dạ, suốt một tuần nay mẹ chồng đã cho cô uống bảy tám loại thuốc bổ, cơ bản cô không uống được cái nào, vì thế cuối cùng đành phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ Chu Đình Quân uống giúp mình.
Dần dà cô cũng phát hiện, hình như chồng mình có da có thịt hơn trước.
Bây giờ dựa vào người anh không còn thấy cộm như trước kia.
Phim mới chiếu được hai mươi phút mà Thái Ngọc đã gửi mười mấy tin nhắn cho Chu Đình Quân, bà liên tục hỏi Giang Phán uống canh xong chưa, cái bánh mang theo đã ăn chưa, ăn không vô thì uống một chút canh khai vị trước, sau đó sẽ ăn được thôi.
Giang Phán đang tập trung tinh thần xem phim, bên tay phải cô đặt một hộp bắp rang, lâu lâu lại bốc một viên bỏ vào miệng.
Hai mươi phút trôi qua, cô đã ăn non nửa hộp.
Mặc dù phim này cô đóng chính nhưng đã lâu nên cũng không còn nhớ được bao nhiêu cốt truyện, cộng với hiệu ứng hậu kỳ đặc biệt tinh xảo làm cô dần dần bị cuốn vào bộ phim, giơ tay định lấy bắp rang nhưng lại sờ một khoảng không.
Cô quay đầu nhìn, phát hiện anh đã chuyển hộp bắp rang của cô sang phía trái mình.
Còn anh thì đang cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù hai người bọn họ không bao hết rạp, nhưng Chu Đình Quân đã mua bốn chỗ ngồi phía sau nên không có ai ở gần bọn họ.
Giang Phán nuốt nước miếng, nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Anh làm gì vậy??"
Chu Đình Quân nheo mắt, đưa bình giữ nhiệt qua bên tay phải của cô, thấp giọng dụ dỗ: "Bà xã, ngoan, uống canh trước. Uống xong cho em ăn."
Giang Phán kiên quyết lắc đầu: "Em không uống đâu, anh uống đi."
Chu Đình Quân: "......"
Anh giơ tay véo mặt cô, gần như nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Nhưng vừa rồi nhìn em không giống người có bộ dáng ốm nghén chút nào."
Giang Phán nhìn màn hình chăm chú, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Vì em vừa mới hết sức chăm chú xem phim nên hoàn toàn không biết mình đang ăn cái gì, giờ anh nhắc nhở em mới ý thức được mình phải ăn những gì làm đầu óc em căng thẳng, sau đó em không muốn ăn."
Chu Đình Quân "A" một tiếng, còn chưa nói gì thì Giang Phán đột nhiên đưa tay che miệng anh lại: "Ông xã, anh đừng nói nữa, nói nữa em lại muốn nôn đấy."
Chu Đình Quân tức giận gỡ tay cô ra, thấp giọng hừ một tiếng: "...... Giang Phán, có phải em muốn bị xử lý hay không?"
Giang Phán nhăn mày, tuy không nói chuyện nhưng biểu cảm trên mặt lại tràn ngập vẻ "Anh đúng là tên bạc tình" "Em đã như vậy anh còn muốn khi dễ em" "Anh nói xem anh có phải là đồ cầm thú hay không".
Chu Đình Quân quá rành Giang Phán, thế cho nên liếc mắt một cái đã đọc được tâm tư của cô.
"......"
Khi Giang Phán mang thai được bốn tháng, Thái Ngọc đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra, sau khi có kết quả, bà không tài nào dừng nụ cười trên mặt lại được.
Trước tiên bà gọi điện thoại thông báo cho Chu Đình Quân đang ở công ty kiếm tiền mua sữa bột: "Con trai, bác sĩ nói cái thai này của vợ con rất có khả năng là thai long phượng! Không được, hai ngày nữa mẹ phải đi chùa cầu phúc, cầu xin bọn họ phù hộ cho Phán Phán nhà mình khỏe mạnh sinh ra cháu trai cháu gái bảo bối cho nhà họ Chu chúng ta!"
Chu Đình Quân chưa kịp có