Edit: jena Xích Ảnh lao vun vút trên các nẻo đường của thành Bạch Đế.
Tống Bạch bật một bài nhạc, là của một nam ca sĩ của thế kỷ trước.
Tiếng hát chậm rãi vang lên, xé rách không khí quạnh quẽ.
Tư Thần sờ tay lên gáy, hai cái lỗ đã khép lại.
Lúc nãy cậu đã tắm nhờ trên xe của Tống Tử Ngọc, cũng thay luôn một bộ quần áo khác, sữa tắm có mùi sữa nhàn nhạt.
Cậu nhìn sông Xuân đang xuôi dòng ngoài cửa sổ: "Thầy, bây giờ mình đi đâu vậy?"
Tống Bạch muốn nói "tìm chỗ để ăn con" nhưng cảm thấy không thể nói, rất vất vả mới lừa được học trò lên xe, không thể để nó nhảy xuống xe bỏ trốn nữa, cuối cùng phải nuốt ngược lời này vào.
"Về nhà, cất hết mấy cái hộp thu dụng kia. Sau đó nói chuyện về Trường Sinh Uyên thành niên trong người con."
Để thuận tiện, Tống Bạch thường ngủ ở trường hoặc vào khách sạn, nhưng ông vẫn có nhà ở đàng hoàng.
Ngôi nhà này so với thân phận của Tống Bạch thì có chút nhỏ, ở một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố Bạch Đế. Ông ở tầng cao nhất, tầng 328, rộng 300 mét vuông, được trang hoàng như ngôi nhà trong trí nhớ của số 13.
Tòa cao ốc cao như núi, gọi là cao ốc Bạch Đế.
Mà đường cái của trung tâm của thành Bạch Đế chỉ đâm xuyên qua tầng 88.
Ở đây là kiến trúc cao nhất của thành Bạch Đế, gần như có thể quan sát toàn bộ thành phố. Đôi khi Tống Bạch sẽ nhìn qua cửa sổ, quan sát dưới mặt đất, có cảm giác như đang quan sát vương quốc của mình.
Khi đến nơi đã là hoàng hôn.
Trong nhà Tống Bạch vô cùng sạch sẽ, không có bụi, nhưng cũng không có sinh khí.
Tư Thần có chút ngoài ý muốn: "Em còn nghĩ thầy sẽ ở một nơi nào đó vắng người."
Hoặc là ở nơi nào đó có tính ẩn nấp cao.
Tống Bạch đáp: "Thầy ở đâu cũng giống nhau."
Đây là một sự tự tin mạnh mẽ và tuyệt đối.
Thậm chí ông cũng không cần giải thích nhiều với Tư Thần.
Ông kéo quầy lưu trữ, lấy ra một đống chứng từ bất động sản: "Chọn cái mà con thích đi."
Tống Bạch không thể chấp nhận việc Tư Thần ở trong ký túc xá công ty.
Dù ký túc xá của tập đoàn Xà Trượng cũng không tệ lắm.
Không biết là ai truyền ra lại nói Tống Bạch thích mua nhà, toàn thu mua bất động sản. Nhưng những thứ này đều là do người khác đưa đến, phân bố rộng rãi ở các Khu An toàn.
Tư Thần: "..."
Cậu trầm mặc một lát, xem thử những chứng từ bất động sản này, có nhà đã mua từ 150 năm trước, trên giấy còn kẹp một con chip SID, giá thị trường thấp nhất có 9 chữ số 0.
Cậu cất lại: "Quý quá, thưa thầy."
Tống Bạch cởi áo khoác, ném lên sô pha: "Con phải học làm quen, sau này người lấy lòng con sẽ rất nhiều. Thầy không muốn can thiệp vào việc xã giao của con, nhưng trừ khi có một ngày con vượt qua thầy, bằng không, trong mắt những người khác, con mãi mãi là học trò của thầy. Con đi ra bên ngoài đã đại biểu cho ý chí của thầy. Thầy không hy vọng con sẽ bị chút ơn huệ nhỏ bé thế này cám dỗ."
Tống Bạch lấy đồ cột tóc, quấn cho mình một cái đuôi ngựa thấp thấp: "Đi với thầy."
Trong nhà có một cái thang máy để lên tầng trên cùng.
Tầng trên cùng là một kho hàng. Cánh cửa kho hàng rất lớn, còn có một ác ma ba đầu có đôi cánh khổng lồ.
Vì là phù điêu nên đầu của ác ma được khắc họa sinh động như thật, thậm chí Tư Thần còn nghĩ rằng nó đang sống.
Thật ra, Tư Thần đoán không sai.
Tống Bạch đến trước cửa, phù điêu trên cửa liền mở miệng: "Tống Bạch? Sao hôm nay lại đến đây? Tôi cảnh cáo ông, đừng có ném mấy thứ rác rưởi vào bụng tôi nữa..."
Tống Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp mở cửa sắt.
Bên trong cánh cửa là một dải ngân hà.
Diện tích mênh mông không thấy điểm cuối, một đống trang bị thu dụng đang trôi nổi giữa ngân hà.
Hai mắt Tư Thần mở to, giống như người nhà quê lần đầu lên thành phố.
Tống Bạch nói: "Lấy đồ ra đi."
Ông đang nói đến những hộp thu dụng mà Tư Thần lấy được trong tháp.
Tư Thần đặt từng hộp lên mặt đất, ngoại trừ hạt não của số 13.
Hộp sắt bắt đầu bay lên, trôi nổi vào ngân hà.
Đây là kho hàng tư nhân của Tống Bạch, cũng là vốn liếng tích lũy nhiều năm của ông. Tùy tiện lấy một món đem ra ngoài bán có thể nói là giá trên trời.
Bên ngoài ép giá quá chát, Tống Bạch tình nguyện để mấy món hàng này mốc meo trong kho chứ không muốn đem ra ngoài.
Ông không có hứng thú với tiền. Sinh hoạt của Tống Bạch không cần tiền tệ đơn thuần, vì tiền chỉ cần thiết để ổn định trật tự xã hội.
Tống Bạch nâng tay, một cái hộp nhỏ liền bay đến, đáp xuống lòng bàn tay ông.
Ông đưa cho Tư Thần: "Cầm lấy, đây là bao tiền máu, thầy mua lại đống đồ kia."
Cái hộp rất nặng.
Lấy vật đổi vật thì Tư Thần có thể kiếm thêm được một khoản tiền.
Tống Bạch cũng không ở trong kho hàng lâu lắm.
Khi ông đóng cửa, phù điêu trên cửa liền ồn ào: "Rốt cuộc ông lại đem thứ gì về vậy? Muốn bảo quản thân thể để trùng sinh lần hai hả?"
Nghe xong câu đó, mí mắt Tư Thần liền giật giật.
Người biết quá nhiều chuyện khó sống được lâu.
Huống chi, quan hệ giữa cậu và Bạch Đế cũng không tốt đến mức có thể nghe được những chuyện riêng tư như thế này.
Tống Bạch dẫn cậu về lại phòng khách, chỉ tay vào ghế: "Ngồi."
Ông vào hầm rượu lấy một bình rượu, làm trò trước mặt Tư Thần: "Không có thời gian tìm, uống đại một bình."
Rượu màu vàng nhạt được rót vào một ly đế dài.
Tư Thần trả lời: "Thầy, em bị dị ứng cồn."
Cậu đã uống quá nhiều thuốc gen, thật ra không có lo lắng bị dị ứng cồn.
Tư Thần chỉ lo dù uống một ly, thần trí cũng không tỉnh táo, khó nói chuyện lý lẽ.
Tống Bạch cũng không ép.
Phố đã lên đèn. Ở nơi này quá cao, ánh đèn xa xa trông thật ảm đạm.
Ánh mắt Tư Thần dừng trên bóng dáng của ông.
Khi chiến đấu, là hình thái của quái vật, không phải của nhân loại.
Xuất phát từ lý trí, Tư Thần cảm thấy Tống Bạch không muốn cậu chết; nhưng theo bản năng, Tư Thần vẫn có cảm giác bất an.
Trường Sinh Uyên trong người cậu còn bất an hơn, thậm chí suốt quãng đường đi, nó cũng không dám ho he nói gì.
Lúc trước Tống Bạch đã nói đùa rất nhiều thứ.
Ví dụ nhờ cậu sinh Hề Hòa; lại còn nói muốn ăn cậu, cho nên mới vào cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn tìm nguyên liệu nấu ăn.
Thứ khiến cho cậu cảm thấy khủng b0 ở những câu đùa này ở chỗ ông ấy hoàn toàn có thể biến những thứ đó thành hiện thực.
Giả dối và sự thật thường đi liền với nhau.
Tư Thần không thấy buồn cười, chỉ thấy sợ.
Tống Bạch đứng nhìn qua ô cửa sổ một lúc lau, sau đó quay đầu: "Hôm nay thầy có hứng thú tâm sự, con chịu khó làm người nghe nhé."
Suốt đường đi, thoạt nhìn Tống Bạch có cho cậu lựa chọn nhưng trên thực tế, không hề cho Tư Thần từ chối. Ví dụ như vào ngày đầu tiên cậu đăng ký vào đại học Bạch Đế, vận mệnh của cậu đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hiện tại vẫn chưa thể xác định ông ấy có ý tốt hay xấu.
Tư Thần trả lời: "Dạ, thầy cứ nói."
Tống Bạch quay đầu về ô cửa: "Rất nhiều năm về trước, vì "cao duy xâm lấn", liên minh bắt đầu chế độ Khu An toàn. Vì tài
nguyên hữu hạn, chỉ cho công dân ưu tú vào đó sinh sống. Họ nói rằng ở đó sẽ giúp cho nhân loại sống tốt đẹp hơn, kéo dài số mệnh, cuối cùng chia làm hai thế giới tách biệt là Khu An toàn và Vùng Thiên tai."
"Thầy sinh ra ở Vùng Thiên tai, khi đó còn nhỏ, cũng không nhớ mình là số 13. Năm thầy 91 tuổi, thầy cướp một miếng đất từ trong tay liên minh, thành lập thành Bạch Đế, tiếp đón những người dân chạy nạn từ Vùng Thiên tai. Ở đây chính là trái tim của lục địa, hay nói cách khác, là thủ đô."
Ngón tay ông gõ gõ lên tấm kính, chỉ vào thành phố.
"Thầy cũng không giỏi quản lý thành phố. Chỉ trong 10 năm, thành Bạch Đế trở thành Khu An toàn hỗn loạn nhất. Số lượng dân cư đông nhất ở đây là 900 triệu người. Trong một phòng ký túc xã ở khoảng 8 người. Những người đó không có tương lai, cũng không nhìn thấy hy vọng, chỉ tồn tại một cách đơn thuần. Nhiều người còn vì chút tài nguyên ít ỏi mà đánh nhau vỡ đầu."
"Tài chính mỗi năm đều yêu cầu thầy phải tự mình trợ cấp. Thế nên thầy thành lập Cỏ Dại, là một tổ chức phản loạn cực đoan, chuyên kiếm tiền từ Khu An toàn, đánh cướp lấy tiền, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ, sau đó chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để cho người khác tiếp tục tiến vào đây."
Tư Thần cũng không hiểu rõ cái tên "Bạch Đế" này năm đó đã gây nên một trận gió tanh mưa máu như thế nào. Nhưng trong giọng nói của Tống Bạch, cậu cảm thấy hơi thở ông hơi hỗn loạn.
"Sát cổng thành Bạch Đế ngày đó, thầy đang ở ngoại ô. Có một người đàn ông trung niên nói với thầy rằng đã bán phòng ở Vùng Thiên tai, đón xe đi đến đây. Trên đường đi, ông ấy gặp rất nhiều sinh vật biến dị, cả nhà chết hết, chỉ còn một mình ông. Nhưng trên mặt ông ấy vẫn vui mừng, vì ông ấy sắp được vào trong thành. Vào Khu An toàn không phải là một sự an toàn chân chính, nhưng ít nhất cũng sẽ không sợ hãi trước không gian gấp khúc xuất hiện đột ngột."
"Nhưng cửa thành lại ngay lập tức đóng trước mặt ông ấy. Ông ấy đứng ở bên ngoài thành Bạch Đế bồi hồi thật lâu, cuối cùng lựa chọn thắt cổ tự sát. Ông ấy không biết thầy là người đã cho đóng cổng thành. Nhưng trước khi chết, ông ấy đã giao tro cốt của vợ và con gái cho thầy, hy vọng mọi người có thể chôn cất cùng nhau."
Tư Thần hơi hé miệng, một lúc lâu sau, nhỏ giọng an ủi: "... Thật ra thầy không sai."
Tống Bạch đáp: "Vốn dĩ thầy không sai."
"..." Tư Thần.
Tống Bạch nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch: "Thầy cần phải tin rằng thầy không sai. Hy sinh một người trước mặt để cứu nhiều người khác, ai có thể nói đó là sai?"
Tư Thần suy nghĩ một lát: "Dạ đúng."
"Nhưng lựa chọn này lại không khác gì so với mục đích thành lập Khu An toàn. Khi đó thầy đã hiểu rằng dù có thắng được bọn gia tộc tài phiệt, thế giới này cũng không thể tốt đẹp hơn. Chỉ có một cách giúp thế giới này khôi phục bình thường, đó là kết thúc cao duy xâm lấn."
Nét ngoan độc chợt lóe lên trên gương mặt bình thản của Tống Bạch: "Khiến cho những thứ dơ bẩn đó phải cút về chỗ mà chúng thuộc về."
Mục tiêu này, hay nói là lý tưởng này, nghe qua có chút cao cả.
Nhưng Tư Thần vẫn lý trí bắt lấy thông tin then chốt: "Cao duy xâm lấn có thể kết thúc?"
Tống Bạch đáp: "Thầy không biết. Vì thầy chưa làm được."
"Thầy nói những chuyện này cho em..." Tư Thần châm chước dùng từ, nhìn thẳng vào mắt của Tống Bạch: "Vì sao ạ?"
Thật ra cậu cũng không thể giúp được gì. Dù so với bạn đồng trang lứa, Tư Thần là một nhân vật xuất sắc. Thậm chí chỉ cần tự mình đi vào không gian gấp khúc cũng có thể thấy bản lĩnh không tồi, hoàn toàn không thua kém gì một người thừa kế của gia tộc lớn.
Nhưng những chuyện Bạch Đế vừa nói lại cách quá xa so với cuộc sống của Tư Thần. Thậm chí cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng "Cao duy xâm lấn kết thúc".
Tống Bạch bình tĩnh trả lời: "Vì thầy sắp chết, thầy cần một người thừa kế hết những chuyện này."
Trước cái chết, mọi người đều bình đẳng. Khác biệt ở chỗ có người khi chết chính là chết, nhưng có người sau khi chết lại dùng một hình thức khác để tồn tại.
Trong nháy mắt, Tư Thần không nghĩ đến Tống Bạch, mà là câu nói của Khoa Phụ trong không gian gấp khúc.
【 Vật chứa thật hoàn hảo. 】
Tống Bạch đứng lên, hơi khom lưng, đánh giá sắc mặt của cậu, trên mặt nở một nụ cười: "Run rồi, xem ra con cũng biết."
Ngón tay ông sờ lên sườn mặt Tư Thần: "Thật ra thầy rất thích con. Vì thầy có thể nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của mình trên người con."
Cả người Tư Thần chôn vào sô pha ở phía sau, không có đường lui.
Chóp mũi cậu toàn là mùi tanh của biển, nước biển tanh mặn còn có mùi máu nhàn nhạt.
"Thầy à..." Giọng điệu của Tư Thần vô cùng miễn cưỡng.
Hai mắt đen láy của Tống Bạch dần chuyển sang đỏ rực: "Thầy còn có thể nói cho con thêm một chuyện, Trường Sinh Uyên trên người của con là phân ra từ trên người thầy, mục đích là để áp chế cảnh giới. Bây giờ thầy đang cấp Tám, nếu lên cấp Chín, thầy sẽ bị thế giới này bài xích ra ngoài."
Nói chính xác hơn, Tống Bạch chính là mẹ đẻ của Tư Uyên.
Tin này thật sự khiến cho Tư Thần kinh ngạc.
Cậu nhớ lại khi mình nhặt được Trường Sinh Uyên.
Ban đầu, Trường Sinh Uyên được thu mua từ dòng thứ của nhà họ Tống, người tìm được nó là tổ chức Cỏ Dại.
Cậu cho rằng là trùng hợp. Quả thật, nhìn qua đúng là chỉ trùng hợp.
Tư Thần há miệng: "Sao lại là em?"
Tống Bạch thu tay lại: "Đúng vậy, tại sao nhỉ. Thầy cũng rất muốn biết."
Ông đứng thẳng lại.
"Thầy cho con hai lựa chọn. Một, thầy sẽ khiến con quên hết chuyện tối nay, con có thể tiếp tục học cao học ở đại học Bạch Đế, thầy cũng sẽ không can dự vào cuộc sống của con, chờ sau khi con chết, thầy sẽ lấy lại thân xác của con. Hai, con trở thành người thừa kế của thầy, thầy sẽ dốc sức bồi dưỡng cho con, và thầy hy vọng rằng con có thể kế thừa ý chí của thầy."
"Nhưng dù con có lựa chọn như thế nào, thầy vẫn sẽ tìm cách giúp con cộng sinh với Trường Sinh Uyên. Con chọn đi."