Edit: jena Tư Thần chọn những miếng thịt ngon nhất cho Tống Bạch.
Nhưng cả trường thi chỉ có một mình cậu biết nấu cơm, thật sự cậu không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Những thí sinh khác cũng được chia sẻ thêm một miếng thịt bít tết.
Bò bít tết được nướng chín mềm vừa phải. Đầu của Quỳ Ngưu hơi suy dinh dưỡng, lớp mỡ không đậm đà. May mắn là chất lượng thịt vẫn tươi ngon mọng nước.
Tống Tử Ngọc dùng dao xẻ nhỏ miếng thịt, bỏ vào miệng nhai nuốt nửa phút, mùi máu tươi nồng khiến cậu buồn nôn.
Không trải qua cải tạo sinh vật cao duy, phần lớn sinh vật cao duy không phù hợp với khẩu vị của nhân loại.
Chỉ có ký chủ của ba con Trường Sinh Uyên là ăn ngon lành.
Tống Bạch có thể hiểu: "Ăn không nổi thì không cần gượng ép chinh mình."
Tống Tử Ngọc ngay lập tức lắc đầu điên cuồng: "Con ăn được. Có thể ăn."
Vẻ mặt của cậu lại không giống như ăn cơm mà là bị tra tấn.
Tư Thần ăn một ít, lại rón rén đút cho Trường Sinh Uyên một ít.
Những người khác thì không quen biết Trường Sinh Uyên, nhưng những người ở đây đều có nhận thức.
Tầm mắt của bọn họ liền trở nên kỳ quái hơn. Vì khi đọc thông tin và Tư Thần, cậu không có khả năng mua nổi Trường Sinh Uyên.
Lần đầu tiên Tiểu Uyên xuất hiện trước mặt nhiều người, có chút ngại ngùng, gắt gao dán lên cánh tay của Tư Thần, xúc tu nho nhỏ cũng bắt đầu nóng lên.
"Cậu cũng cấy ghép Trường Sinh Uyên?" Tống Tử Ngọc không nhịn nổi tò mò, dò hỏi.
Lưng Tư Thần liền thẳng lên một chút: "Ừm, nhặt được trong không gian gấp khúc."
Đây là câu rút gọn. Câu đầy đủ là: Ở trong không gian gấp khúc nhặt được từ trên thi thể của người thừa kế nhà họ Tống.
Nhưng chuyện đó thì không nên nói.
Tư Thần muốn làm học trò của Tống Bạch cũng đã suy xét đến phương diện này.
Tống Tử Ngọc khen ngợi từ đáy lòng: "Gia tộc của tôi có rất nhiều người thử cấy ghép Trường Sinh Uyên, đáng tiếc tỉ lệ tử vong quá cao. Giai đoạn đầu thì rất mạnh, nhưng dần dần nuôi không nổi nữa. Một mình cậu mà có thể nuôi nó tới cấp Bốn Thang Trời quả thật là phi thường lợi hại."
Không có gì khiến cho một người mẹ hạnh phúc hơn khi được người khác khen ngợi mình chăm con nên người.
Khóe miệng Tư Thần liền cong lên một chút: "Cũng được."
Trường Sinh Uyên rất ngoan và hiểu chuyện, không có biểu hiện trí tuệ ra, chỉ là một đứa nhỏ chuyên tâm ăn cơm.
Chín phần mười con Quỳ Ngưu vào bụng Tống Bạch, một phần mười vào bụng Tiểu Uyên. Lượng cơm của những người còn lại thì ít đến mức không đáng xem.
Lâm Giai Lệ hỏi số 9: "Trần Chấp Chu, mắt của cậu bị làm sao vậy?"
Số 9 khựng lại một chút: "Bị thương, vấn đề không lớn."
"Làm tôi sợ muốn chết, lúc trước tôi đến nhìn thử, thấy thang máy toàn là máu, còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện rồi."
Số 9 không trả lời.
Ăn uống xong là 8 giờ tối. Dựa theo quy luật, mặt trời sẽ lặn lúc 9 giờ, màn đêm bắt đầu.
Tống Bạch đuổi những người khác đi, giữ lại Sở Đông Lưu, nói: "Dẫn thầy đi nhìn thi thể của Thẩm Thu."
Sắc mặt của Sở Đông Lưu do dự: "Thầy ơi, đi xe phải mất hơn 1 tiếng, mặt trời sắp lặn... Hay là ngày mai đi được không ạ?"
Cậu không phải nghi ngờ thực lực của Bạch Đế. Cậu nghi ngờ buổi tối thực sự có gì nguy hiểm xảy ra, Bạch Đế lại không thèm bảo vệ cậu.
Căn cứ theo tư liệu, khi còn trẻ Tống Bạch là người theo chủ nghĩa Darwin xã hội (1), giống với Tư Thần là một học sinh giỏi toàn diện, hoàn toàn mặc kệ những thứ liên quan đến quá trình mình tìm ra chân lý.
(1) Chủ nghĩa Darwin xã hội: "Xã hội tiến hóa luận" hay "thuyết Darwin xã hội" là bất kỳ lý thuyết xã hội nào xuất hiện ở Anh, Bắc Mỹ và Tây Âu vào những năm 1870, tuyên bố áp dụng các khái niệm sinh học về chọn lọc tự nhiên và sự sống còn của cá thể tốt nhất trong xã hội và chính trị. Các nhà xã hội Darwin cho rằng kẻ mạnh sẽ càng giàu và quyền lực của họ tăng lên trong khi kẻ yếu sẽ càng nghèo và quyền lực của họ giảm đi.
Tống Bạch đáp: "Không quan trọng."
Ông giơ dù, nói với số 9: "Cậu canh bọn nhỏ, còn sống là được."
Số 9 gật đầu: "Được."
Tư Thần giả bộ xử lý xương cốt của Quỳ Ngưu nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên chăm chú nghe.
Kết quả, đang nghe hăng say, lại nghe Tống Bạch nói: "Con cũng đi theo."
Xe motor của Lâm Giai Lệ bị thu dụng. Tư Thần tiếp tục phụ trách lái xe. Tống Bạch giơ cây dù đen, ngồi ở phía sau.
Sở Đông Lưu chạy phía trước dẫn đường.
Mặt trời dần khuất bóng ở phía chân trời.
Con mắt dường như có "linh tính". Vào ban này, con ngươi trong mặt trời tan rã, vô tri vô giác; đến chạng vạng, mặt trời lại như có sự sống, ánh mắt phóng ra từng trận ác ý.
Số 9 nói đó là con mắt của số 13, còn số 13 là Bạch Đế.
Nhóm người Con của Thần đều là những vật chứa hấp thụ ô nhiễm. Vật chứa phải hấp thụ nhiều nhát là số 13, làm thế nào để luôn bảo trì thanh tỉnh?
Tống Bạch nhẹ giọng hỏi: "Suy nghĩ gì đó?"
Tư Thần không nói gì, chỉ mím chặt môi.
Tống Bạch ngồi phía sau, một tay còn rảnh ôm lấy eo Tư Thần, từ từ xo4 nắn: "Có gì không nói được với thầy à?"
Tư Thần cảm thấy muốn nói thật. Có lẽ do lúc trước giọng nói thân mật của Tống Bạch khiến cậu buông lỏng cảnh giác, hoặc do hoàn cảnh xung quanh trường thi tác động. Cậu quả thật đã thả lỏng cảnh giác, theo bản năng cảm thấy Tống Bạch an toàn.
"Em chỉ nghĩ là..." Cậu thấp giọng nói: "Buổi tối, không biết thầy có biến thành một người khác hay không."
Giọng điệu của Tư Thần rất bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Tống Bạch cúi đầu, che miệng lại, rầu rĩ bật cười.
Nhìn qua kính xe, Tư Thần nhìn thấy đôi mắt của Tống Bạch đã từ từ biến thành màu đỏ đậm.
Tống Bạch tựa cằm lên vai Tư Thần, ngửi ngửi mạch máu bên gáy, thấp giọng nói: "Con thơm quá, thầy rất muốn nuốt con vào bụng."
Hơi thở của ông phả lên cổ vai của Tư Thần, ấm áp lại ẩm ướt. Có thêm một cảm xúc sền sệt khó nói nên lời.
Lông tơ trên người Tư Thần dựng thẳng lên, thiếu chút nữa bỏ xe mà chạy.
Giây tiếp theo, Tống Bạch liền cười to, giơ dù lên cao lắc qua lắc lại, tiếp tục nhìn Sở Đông Lưu dẫn đường.
Không ngờ Tư Thần nhìn qua khó gần lại là một cậu bé ngại ngùng, có thể khiến Bạch Đế thoải mái cười to, quả thật lại không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tống Bạch nói: "Thầy sẽ không đổi thành người đó, thầy khống chế được chính mình."
Nhưng ông không thể không thừa nhận rằng cảm giác của Tư Thần không
sai.
Có những lúc ông không bảo đảm có thể khống chế được chính mình.
Có những giây phút ngắn ngủi như vậy, Tống Bạch thật sự muốn ăn Tư Thần; cắn lên cổ cậu, hút khô đến giọt máu cuối cùng.
Đây là bản năng của Trường Sinh Uyên, máu của ông cũng có lực hấp dẫn trí mạng đối với Tư Thần, Tư Thần cũng muốn ăn ông.
Tống Bạch suy nghĩ một lát, hỏi: "Thầy làm một sợi dây chuyền cho con nhé?"
Mục đích chủ yếu là phòng ngừa bản thân ông suy yếu đến mức cực đoan, nổi thú tính quá độ, nhịn không nổi mà thịt luôn học trò.
Tư Thần: "... Em cảm thấy không thích hợp lắm đâu, thưa thầy."
Tống Bạch hơi nheo mắt: "Tại sao? Quý Sở Nghiêu có thể đeo một cái nhẫn lên đuôi của em, còn thầy thì lại không thích hợp à?"
Tư Thần giải thích: "Cái nhẫn đó là vòng bảo hộ, mục đích là để bảo vệ cho cái đuôi, hạ thấp độ mẫn cảm."
Tống Bạch nghiêm túc trả lời: "Dây chuyền của thầy cũng là dây chuyền bảo hộ. Hay là con muốn dùng từ khóa an toàn? Vậy cũng được."
"..."
Mẹ nó, sao cứ cảm thấy mình bị quấy rối vậy.
Nhưng Tống Bạch đã nói tiếp: "Từ an toàn là "13", được không?"
Vì tạm thời không thể đánh lại Tống Bạch, Tư Thần chỉ có thể làm bộ như không nghe rõ.
Sau khi lái xe suốt 40 phút, Sở Đông Lưu đã đến chỗ chôn Thẩm Thu.
Tinh thần cậu có chút khẩn trương, vì mặt trời chỉ còn lộ một nửa, gần như sắp lặn hoàn toàn.
Nhiệt độ không khí hạ thấp, Tư Thần cảm giác lông mày như đã kết một tầng băng.
Sở Đông Lưu nói: "Là ở đây. Em có đánh dấu riêng trên bản đồ trong đầu."
Ở đây là đường nhựa, có rất ít bùn đất.
Vì vậy Tư Thần chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy một cái hố đất mới tinh vừa được đào ở ven đường.
Hố đất rộng mở, giống như có người chui ra từ bên trong.
Sở Đông Lưu đứng hình tại chỗ, biểu tình mờ mịt: "Ơ, tại sao, tại sao lại như vậy? Em chắc chắn là Thẩm Thu đã chết rồi."
Xác do chính tay cậu chôn. Và hơn nữa, khi Thẩm Thu được chôn, kền kền đã ăn hơn một nửa người của đối phương.
Sở Đông Lưu trước khi chôn còn kiểm tra mạch đập của Thẩm Thu nhiều lần, chắc chắn Thẩm Thu không giả chết.
"Chẳng lẽ em lại bị rối loạn thần kinh?" Sở Đông Lưu hoảng hốt.
Tống Bạch "chậc" một tiếng: "Lần sau nhớ hỏa táng."
Đây cũng là lí do sau khi ông cũng nghe nói Thẩm Thu chết đã bất chấp thương thế trên người, đi vào không gian gấp khúc.
Nếu Khoa Phụ có thực thể, khi màn đêm buông xuống, thẻ dự thi sẽ mất hiệu lực.
Tống Bạch không quan tâm nếu các thí sinh đều bị tiêu diệt.
Người thừa kế cũng có thể tìm thêm, dù sao cũng chỉ mới có cảm tình ban đầu; mấy gia tộc lớn tới hỏi tội thì cũng chỉ phiền một chút thôi.
Ông sợ nhất là Khoa Phụ mượn "vật chứa", rời khỏi thế giới cao duy đang giam cầm gã.
Tưởng tượng ra kế hoạch Khoa Phụ Tống muốn hồi sinh, Tống Bạch cảm thấy đồ ăn của đầu bếp Quý liền hết ngon rồi.
"Mấy giờ?" Tống Bạch hỏi.
Tư Thần lấy điện thoại ra, lần này mật mã khởi động là một phép tính. Dù không nghĩ ra cách làm nhưng cậu nhớ mang máng đáp án là 268.
Điện thoại mở khóa, hiển thị thời gian.
"8 giờ 49 phút." Tư Thần đáp.
Còn 11 phút nữa là trời tối.
Tống Bạch cất dù, trái ôm phải ấp, một tay bế ngang Tư Thần, một tay xách cổ áo Sở Đông Lưu giống như xách túi rác.
Tư Thần chỉ cảm thấy mình hoa mắt lên, giây tiếp theo, bọn họ đã trở về địa điểm xuất phát.
Vị trí khung xương của Quỳ Ngưu cũng chưa xê dịch.
Sở Đông Lưu không thể khống chế sự khiếp sợ.
Trang bị của cậu có hệ thống dịch chuyển không gian, nhưng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi 20m. Hơn nữa mỗi lần sử dụng đều tiêu tốn một nguồn năng lượng cực lớn và tổn hại đến sức khỏe thân thể.
Mà khoảng cách Tống Bạch dịch chuyển phải có ít nhất 20km.
Sở Đông Lưu không cảm giác được đau đớn. Không chỉ do tố chất thân thể của cậu được tăng cường mà còn vì Tống Bạch đã chịu phần lớn áp lực, bảo vệ bọn họ ở phía sau.
Tống Bạch thả người lên mặt đất: "Đi tập trung với những người khác. Số 9 hiện tại tuy không có bản thể nhưng vẫn mạnh hơn mấy đứa."
Ông nghĩ nghĩ, nói với Tư Thần: "Đưa xác của số 11 cho thầy."
Tư Thần luôn mang theo đồ vật quan trọng bên người.
Cậu không chỉ lấy ra miếng thịt đỏ như thạch trái cây mà còn đưa cho Tống Bạch cả cái hạt héo hon.
Tống Bạch chỉ lấy một cái bỏ vào hộp thu dụng: "Đồ đã cho, thầy không bao giờ lấy lại."
Tư Thần suy nghĩ, dò hỏi: "Thầy. Khoa Phụ sống lại ạ?"
Cậu dựa vào thái độ của Tống Bạch mà đoán ra.
Tống Bạch: "Đúng vậy."
Sở Đông Lưu đứng nghe bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ.
Tin tức cậu biết quá ít, không thể đem hai chuyện này liên hệ được với nhau.
Số 9 đẩy cửa bước ra: "Tôi đi cùng cậu."
Ánh mắt Bạch Đế đảo qua thân thể hiện tại của số 9, bình tĩnh đáp: "Không cần, cậu bảo vệ cho bọn họ."
Biểu tình của số 9 trần ngập lo lắng: "Cậu đừng có cậy mạnh."
Chỉ còn vài phút nữa là mặt trời lặn hoàn toàn. Không khí đã có một lớp sương mù phiêu đãng, tầm nhìn dần trở nên hạn chế.
Bạch Để bung dù, cả người bị sương đen bao trùm: "Năm đó tôi có thể lột da gã làm dù, bây giờ cũng vậy."
Thân ảnh Bạch Đế biến mất, chỉ còn lại giọng nói trào phúng quanh quẩn bốn phía: "Gã hả... Chỉ là một phế vật gặp may thôi."