Edit: Tra Meo~
Beta: Sa~
=============
Trong không khí có tiếng thở dài khẽ khàng, Tiêu Diệp điều khiển xe lăn, dùng tất cả sức lực cúi người muốn ôm người con gái đang ngồi dưới đất vào lòng.
Nhưng mà cố gắng đến mấy lần vẫn không thể làm được, anh dứt khoát chống xuống đất, rời khỏi xe lăn, ngã ngồi bên cạnh Mạnh Nhạc Nhạc, cuối cùng cũng ôm được cô gái nhỏ kia vào lòng như ý nguyện.
Tiêu Diệp vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, muốn lau đi cả nơi khóe mắt đang không ngừng giàn giụa nước mắt.
Nhưng khi cúi đầu nhìn đôi tay gầy gò thô ráp nhìn thấy cả gân xanh của mình, anh lại do dự, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, dùng phần lòng bàn tay mềm mại nhất lau lên khóe mắt cô, nói như tự giễu:
"Đồ ngốc, đừng khóc, em khóc như vậy anh sẽ thấy mình thật vô dụng... Không sao cả, Nhạc Nhạc, ai cũng sẽ phải đối mặt với ngày này, chỉ là... anh phải đối mặt hơi sớm một chút mà thôi. Anh không muốn nói cho em vì anh có toan tính riêng, anh hy vọng hình ảnh bản thân trong lòng em vĩnh viễn sẽ là dáng vẻ lúc đẹp trai nhất, chứ không phải là khi đã già nua, cuối cùng là trở thành một lão già gầy gò quắt queo thế này, nhất định sẽ rất xấu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng ngừng rơi nước mắt, cô biết mọi chuyện nào có đơn giản như vậy. Người đàn ông này không muốn nói cho cô nhất định là vì không muốn làm cô phải áy náy.
Anh ấy thành ra thế này, tất cả đều tại cô.
Cô cũng thật không dám tưởng tượng anh đã làm cách nào để có thể ra vẻ trấn tĩnh thản nhiên mỗi lần cô tới thăm như thế, rồi lại làm cách nào để có thể nói ra những lời cự tuyệt vô tình khi cô đã sắp phát hiện ra sự thật...
Nhạc Nhạc không thể không thừa nhận, mỗi hành động, mỗi lời nói của anh đều đã được tính toán rất hoàn hảo... Nếu không phải có Tiểu Mễ thì có khi cô vẫn còn đang oán giận anh, còn đang ghi hận cái câu "Nên dừng thì dừng" kia.
Thậm chí, cô nhanh chóng chấp nhận sự theo đuổi của những người khác như vậy... có lẽ một phần cũng là do giận dỗi Tiêu Diệp...
——
Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•
【 https://www.wattpad.com/user/camtutiendo_】
【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】
【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】
——
Mãi một lúc lâu sau, Mạnh Nhạc Nhạc mới tạm thời khống chế được cảm xúc của mình, sau đó mới phát hiện Tiêu Diệp đang cùng cô gục trên mặt đất lạnh băng. Ngay lập tức cô cũng mặc kệ bản thân đang thương tâm thế nào, chỉ biết vội nhanh chóng nâng anh dậy, nhưng đương lúc luống cuống lại lỡ không cẩn thận đụng vào cái bàn.
Chiếc bàn động một cái, máy tính đang trong trạng thái chờ lập tức sáng lên, trên màn hình hiển thị mười mấy cái cửa sổ, tất cả đều là những nơi Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng quen thuộc: cửa phòng của cô, cửa văn phòng của cô, phòng thí nghiệm, nhà ăn...
Cái này... Anh theo dõi cô sao?
Tiêu Diệp hơi xấu hổ, lập tức giải thích:
"Anh, anh không phải định theo dõi em, nhưng mấy ngày đầu tiên anh quả thực rất khó chấp nhận, anh, anh muốn nhìn thấy em... Sau khi dì Mộc biết thì đã cho anh quyền truy cập vào giám sát của căn cứ, anh có thể nhìn thấy em từ nơi này... Nhưng chỉ giới hạn trong những nơi được cho phép, những nơi riêng tư khác anh không hề nhìn thấy... Anh cũng sẽ không tiết lộ tiến độ nghiên cứu dự án của em, anh chỉ muốn, chỉ là muốn... Xin lỗi, Nhạc Nhạc, anh..."
Tiêu Diệp cúi gằm, thân là một quân nhân vẫn luôn nghiêm cẩn tuân thủ pháp luật, hiển nhiên anh thấy rất hổ thẹn vì việc làm này của mình.
Mạnh Nhạc Nhạc thì hoàn toàn kinh ngạc, đương nhiên cô sẽ