【Cao H】Hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 16


trước sau


***Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ - Nếu thấy truyện hay hãy Thả lại ★ nhỏ và Follow team nhé ????????????
【 wattpad.com/user/camtutiendo_】
【 facebook.com/camtutiendo/ 】
【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】
================

Lục Cảnh vốn dĩ tràn ngập áy náy đối với Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng trong khi đi xe buýt lại nghe được Vương Duyệt nói là Mạnh Nhạc Nhạc chủ động đổi lều cùng cô ta, Lục Cảnh lại không khỏi sửng sốt.

Đây là trùng hợp? Hay là do có người thiết kế?

Vương Duyệt lại nói thêm vài chuyện về Mạnh Nhạc Nhạc.


“Nhạc Nhạc luôn gặp phải mấy người không tốt, trước kia cô ấy có thích một nam sinh, ai biết đối phương lại có bạn gái rồi, dù cô ấy có cố đến mấy đối phương cũng không muốn chia tay, làm Nhạc Nhạc thương tâm suy sụp lắm.”

Lục Cảnh nhíu mày, đây còn không phải đi cạy góc tường người ta sao.

“Lần trước em đã nói với Nhạc Nhạc muốn giới thiệu con trai chú Lưu cho cô ấy, nhưng hình như cô ấy không thích lắm.” Vương Duyệt nhíu mày nói.

“Cũng là do em không nghĩ kỹ, gia cảnh Nhạc Nhạc như thế, chắc sẽ càng muốn tìm người có thể giúp đỡ cô ấy hơn, chú Lưu lại chỉ là lái xe cho nhà em, chắc chắn không đủ tốt rồi.”

Xem ra đây là chê nghèo hám giàu, muốn câu rùa vàng rồi? Ấn tượng trong lòng Lục Cảnh đối với Mạnh Nhạc Nhạc đã tuột xuống tận đáy, trước đó hắn còn do dự không biết có nên nói mọi việc cho Duyệt Duyệt cầu xin tha thứ, cũng như sẽ bồi thường cho Mạnh Nhạc Nhạc hay không.

Hiện tại xem ra bản thân hắn cũng là bị người ta tính kế rồi, một đứa con gái như vậy căn bản không xứng với sự áy náy của hắn, cũng không xứng để hắn và Duyệt Duyệt bất hòa, về sau nhất định phải bảo Duyệt Duyệt tránh xa loại con gái như cô ta chút.

Đến khi trông thấy Mạnh Nhạc Nhạc hôn Tiêu Diệp, Lục Cảnh lại càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình.

Lục Cảnh hiểu quá rõ Tiêu Diệp, Tiêu Diệp tuyệt không phải dạng người sẽ chủ động tán tỉnh con gái, huống hồ, bằng vào điều kiện của Tiêu Diệp vốn cũng chẳng cần làm loại chuyện này. Hơn nữa Tiêu Diệp là dạng người vừa khắc chế vừa rất khó tiếp cận, không có khả năng chưa gì đã thân mật thế với một người chỉ vừa quen biết. Ngẫm lại những gì Vương Duyệt nói về Mạnh Nhạc Nhạc… Cô ta là vì xuống tay thất bại với mình, cho nên đổi đối tượng sang Tiêu Diệp sao?

Đúng là làm người ta ghê tởm.

-------------------------------------------------------

Vương Duyệt cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta nhìn Mạnh Nhạc Nhạc chằm chằm, con tiện nhân này.

Vương Duyệt vẫn luôn không thèm để Mạnh Nhạc Nhạc vào mắt. Dưới góc nhìn của cô ta, cô gái này vừa xấu vừa béo, học tập cũng chỉ làng nhàng, giao tiếp còn kém, thậm chí không thể ngoan ngoãn làm một đứa tuỳ tùng cho cô, mỗi lần cô ta gọi Mạnh Nhạc Nhạc, đều chỉ để dùng đối phương như phông nền, làm nổi bật lên chỗ tốt đẹp của bản thân.


Thậm chí đến tận trước đêm qua, cô gái này cũng chưa từng được cô ta coi vào mắt.

Thế mà đêm qua, cô lại làm Vương Duyệt phải rửa mắt mà nhìn.

Vương Duyệt quả thật đã ngủ từ sớm, cũng không muốn chuyển chỗ, liền tống cổ Mạnh Nhạc Nhạc sang lều của mình.

Nhưng không được bao lâu, trong lúc cô ta mơ mơ mơ màng màng ngủ lại nghe thấy giọng của Lục Cảnh, ma xui quỷ khiến thế nào tỉnh lại, lo lắng là Lục Cảnh đang tìm mình

bèn thử hỏi một câu, sau đó lại không ngủ được nữa.

Sau đó cô ta lại nghe thấy cuộc đối thoại làm khóe mắt cô ta muốn trợn nứt luôn.

“Cô..... Có thể thả lỏng ra một chút không, tôi không rút ra được.....”

“Anh... cố dùng sức rút ra đi...”

“Tôi.... khả năng là cần..... Kích thích các điểm mẫn cảm của cô một chút, nếu cô không đồng ý thì thôi vậy... Chúng ta chờ thêm một chút...”

“A, khăn quàng cổ, khăn quàng cổ bị nhét vào rồi.”

Còn có cả tiếng đụ nhau bành bạch cùng âm thanh thở dốc thô nặng của nam nữ. 

Đó là giọng Lục Cảnh!

Bạn trai của mình, ở khoảng cách cách mình chưa đến 2 mét, ngay trong lều của chính mình, lại đang nện một con ả xấu chó trước nay cô ta luôn khinh thường. 


Sao bọn họ dám? Sao Mạnh Nhạc Nhạc lại dám?

Vương Duyệt hận không thể xông lên tách 2 người ra, rồi đánh chết con tiện nhân Mạnh Nhạc Nhạc này.

Nhưng mà cô ta lại nhịn xuống, vì cô ta nghĩ đến mẹ mình.

Cha mẹ Vương Duyệt đều có gia cảnh rất tốt đẹp, được tự do yêu đương, người cha ôn nhu, người mẹ hiền huệ, từ nhỏ cô ta đã được hưởng thụ toàn bộ những tình cảm cùng vật chất tốt đẹp nhất cứ như công chúa vậy.

Thẳng đến năm ấy cô ta 7 tuổi, người cha ngoại tình bị người mẹ phát hiện, sau khi bà làm loạn một trận, toàn bộ nhà cửa lâm vào sự tranh chấp vô cùng vô tận không có điểm dừng, mỗi ngày ngoài cãi nhau thì cũng chỉ còn chửi rủa. Hai con người vốn dịu dàng lễ độ đến thế,giờ hoàn toàn thay đổi, chửi thẳng mặt những khuyết điểm của nhau, bất mãn khó chịu.

Lúc đó, Vương Duyệt lần đầu tiên được biết, cuộc sống trong nhung lụa tốt đẹp hoàn hảo của mình đã không còn nữa rồi.

Ngày mà mẹ cô ta bỏ đi, Vương Duyệt dù có khóc lóc cầu xin cũng vẫn chỉ vô dụng.

Về sau cô ta đã được bà nội nuôi lớn, bà nội đã nói với cô ta vô số lần, tất cả những điều này đều là do mẹ cô ta không chịu đựng được. Biết bao gia đình đều phải trải qua những việc tương tự, vì sao người khác đều có thể nhịn, mà bà ta lại không thể buông tha, cứ đòi truy cứu đến cùng? Giờ thì hay chưa, cửa nát nhà tan, ai cũng đã hoàn toàn thay đổi, gia đình tan đàn xẻ nghé.

Vô số đêm cô đơn, Vương Duyệt nhìn người khác có đầy đủ cả cha mẹ, vậy mà bản thân cũng có cha có mẹ mà lại như đứa trẻ mồ côi. Cô ta dần dần hận mẹ mình. 

Đúng vậy, đều là do bà ta quá tuyệt tình, không phải cha đã xin lỗi rồi sao, đã muốn quay đầu lại rồi sao? Tại sao bà còn không đồng ý?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện