【Cao H】Hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 55


trước sau


Edit: Tiểu Meo Meo + Sa Nhi
=========================

Nhưng mà hiện tại không phải lúc để tính sổ, thừa dịp côn thịt Tiêu Diệp vẫn còn đang liên tục bắn tinh trong âm đạo, bản thân cũng vừa mới trải qua cao trào, Mạnh Nhạc Nhạc gắng tập trung ý thức, dần dần cũng cảm giác được ý thức của Tiêu Diệp.

Có thứ gì đó như hai luồng sương mù mông lung dần dung hợp lại thành một, vốn hai người đã đang ở trạng thái hưng phấn, dung hợp cũng đạt được hiệu quả gấp đôi.

Nháy mắt này giống như bị dòng điện tê dại chạy qua ngay giữa cơn cao trào, mỗi một xúc cảm bên trong thân thể cũng đều bị phóng đại đến vô hạn.

Lỗ nhỏ bị làm đến sưng đỏ, vách thịt non bị địt quá mạnh rồi bị bắn phá đến chết lặng, còn có dòng tinh dịch nóng bỏng ngập tràn... tất cả cảm nhận đều càng thêm mẫn cảm, càng thêm mãnh liệt.

Cô gái không nhịn được run rẩy, âm đạo vừa mới phun trào giờ lại thoáng ngo ngoe rục rịch.

Giờ cô mới hiểu, vì sao một vài công cụ chơi SM nếu được sử dụng thích hợp thật sự có thể kích thích người khác đến điên cuồng.


Mạnh Nhạc Nhạc cố nén rên rỉ, cảm giác sự tồn tại của hệ thống, rốt cuộc cũng dẫn theo Tiêu Diệp xuyên thủng mọi tầng mê man, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Ngửi được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cảm nhận được chiếc giường bệnh trắng tinh mình đang nằm, Mạnh Nhạc Nhạc há miệng thở dốc, mãi với từ từ bình ổn lại hơi thở.

------------------------

Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra cô đã thấy Phương Tu đang lo lắng đi đi lại lại bên ngoài. Anh nhìn thấy cô ra mới thở phào một hơi. Sau khi xác nhận cô không có việc gì mới nói:

"Tiêu Diệp đã tỉnh rồi, cậu ấy muốn gặp em."

Tiêu Diệp muốn gặp cô? Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi.

Gặp cái rắm, nếu cô sớm biết rằng sau khi đồng ý với anh sẽ bị dày vò như vậy, cô còn khướt mới mềm lòng.

Tiêu Diệp là ai? Cô không quen!

Tuy miệng nói không gặp, nhưng khi đi ngang qua phòng bệnh cô vẫn không kìm được mà nhìn thoáng qua cửa sổ. Vừa liếc mắt một cái đã thấy ánh mắt ẩn chứa ý cười của Tiêu Diệp đối diện, giống như toàn bộ thế giới của anh chỉ có một mình cô.

Anh còn mấp máy miệng như nói gì đó, loáng thoáng có thể đoán ra, bạn gái à, có thích không?

Mặt Mạnh Nhạc Nhạc đỏ bừng lên, luống cuống quay đầu, rất có tư thế như chạy trối chết.

Người đàn ông này đúng là không thể nuông chiều mà, vừa mới cho ít phẩm màu đã đòi mở phường nhuộm luôn.

Rốt cuộc anh có nhận thức được ai mới là chủ nhà không đấy hả? ? ?

-

Trong phòng bệnh.


Bác sĩ: "Thiếu tá Tiêu, sau khi kiểm tra, đại não của ngài đã hồi phục về trạng thái bình thường, xin hỏi ngài còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Tiêu Diệp: "Ha ha."

Bác sĩ: "Thiếu tá Tiêu?"... Chẳng lẽ bại não luôn rồi?

Tiêu Diệp thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ lại, đối mặt với ánh mắt hoài nghi của bác sĩ đang đứng trước mặt, anh lập tức thu lại vẻ ngây ngô si ngốc, nghiêm túc trả lời.

Trong lòng lại thầm

thở dài, haizzz, anh nhất thời quá đắc ý, thành ra đã chọc cho cô nàng kia thẹn quá hóa giận.

Có vẻ anh lại phải cô đơn một thời gian nữa rồi. Cũng quá đáng thương cho một kẻ vừa mới lên chức như mình...

Hay là thử giả vờ đáng thương xem sao? Dù sao bây giờ tay chân cũng đang gãy, không thể lãng phí đống đạo cụ này được...

----------------------------

Mạnh Nhạc Nhạc kiên trì muốn quay về, Phương Tu tuy ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Anh có thể cảm nhận được, mới chỉ một đêm trôi qua mà rất nhiều thứ đều đã thay đổi.

Sau khi Tiêu Diệp tỉnh lại, giọng điệu của cậu ta khi nhắc đến Mạnh Nhạc Nhạc càng thêm thân mật, ánh mắt cũng càng thêm dịu dàng.

Mà Mạnh Nhạc Nhạc cũng thế. Giữa hai người họ giống như có một sợi dây vô hình buộc chặt, không ai có thể xen vào được.

Anh đứng nguyên tại chỗ nhìn người con gái đi càng lúc càng xa, trong lòng hiểu rõ...

Cuối cùng mình vẫn chậm mất một bước, có lẽ từ nay về sau, ngay cả việc bảo vệ cô cũng là một điều vô cùng xa xỉ. . .

------------------------------


Vừa bước xuống tầng dưới, Mạnh Nhạc Nhạc đã thấy Trần Kiến Bạch đang ngồi trên ghế dựa ở đại sảnh.

Người đàn ông đã thay chiếc áo khoác khác, tuy trên người vẫn còn vài chỗ dán băng cá nhân cũng hơi xước xát, nhưng khí chất tuấn dật thanh cao kia vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Trông anh thậm chí không giống bệnh nhân, mà giống như một vị giáo sư được mời đến làm khách hơn.

Tình thế đêm qua quá cấp bách, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ kịp nói Phương Tu phái người đi thông báo một câu, bảo anh không cần phải chờ mình, cứ về trước cũng được.

Nhưng giờ trông anh thế này... không biết đã đợi ở đây bao lâu rồi.

Người đàn ông cũng đã nhìn thấy cô, bèn cất bước đi tới.

-----------------------------

Trần Kiến Bạch trắng đêm không ngủ, một là vì lo lắng cho Mạnh Nhạc Nhạc, một là vì bận học tập.

Đúng vậy.

Bận! Học! Tập!

Đêm qua sau khi được người khác báo tin rằng Mạnh Nhạc Nhạc vì bận chăm sóc một người bạn nên chưa thể quay về, Trần Kiến Bạch tự nhiên thấy không yên tâm.

Sau khi tìm người thử hỏi thăm thì phát hiện đúng là cô đang ở trên tầng, người kia cũng đúng là bạn cô, lại còn là người quen của anh nữa.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện