Lần trước nguyên chủ tới tòa nhà lớn của Yến thị, trực tiếp ngồi ghế lạnh.
Không có lời của Yến Triều, căn bản không có ai chịu để ý tới cô ta.
Nguyên chủ cuối cùng liền dùng khí thế hung hăng rời đi, trước khi đi còn đạp cửa lớn một cái.
Mà lần này lại là cùng Trần Vu Cẩn xuống xe, đợi tiến vào tòa nhà lớn, cô gái lễ tân nhất thời ngớ ra, đột nhiên không biết nên chào hỏi thế nào.
Trần Vu Cẩn trừng mắt.
Cố Tuyết Nghi vốn đến đây rất ít, có hơn phân nửa số nhân viên ở đây không nhận ra cô.
Trần Vu Cẩn thấp giọng nhắc: “Vị này là phu nhân.”
Cô gái lễ tân như bị dọa, lập tức lên tiếng gọi: “Yến phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi khẽ gật đầu, rồi cùng Trần Vu Cẩn tiến vào trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, thân ảnh của hai người liền biến mất ở trong đại sảnh, cô gái lễ tân còn chưa có lấy lại được tinh thần.
….
Đây là đổi người rồi sao? Không phải phu nhân là vị Cố tiểu thư kia sao?
Giản Xương Minh ngồi trong phòng tiếp khách ở tầng 10.
Từ tầng 10 trở lên đa phần đều là cơ mật, cho dù người ở đó biết Giản Xương Minh là bạn tốt của Yến Triều, cũng không ai dám đưa người lên trên.
Lúc này, một thư ký khác của Yến Triều tiến vào phòng tiếp khách, cùng Giản Xương Minh nói chuyện phiếm.
“Trần tổng đã tới dưới lầu.” vị thư ký quay lại cười cười nói.
Giản Xương Minh gật đầu.
Động tác này vừa xong, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên, sau đó là âm thanh ồn ào.
Theo sát, cửa đươc đẩy ra.
“Giản tiên sinh.” Trần Vu Cẩn lên tiếng chào hỏi trước.
Theo sau là Cố Tuyết Nghi nhàn nhạt lên tiếng: “Giản tiên sinh.”
Vừa nói xong, cô liền ngước mắt lên đánh giá người đàn ông đang ngồi trong phòng tiếp khách.
Tòa nhà này mỗi nơi đều khiến cho Cố Tuyết Nghi không nhịn được mà cảm thán.
Thời đại “Khoa học kỹ thuật” này thật sự quá ghê gớm, so với cái căn biệt thự nhà họ Yến làm cho cô có cảm giác trang hoàng kiểu Tây hóa “rẻ mạt” thì nơi này càng khiến cho cô kính phục vô cùng.
So sánh với những điều này, người đàn ông ngồi trên sô pha, ngược lại không còn thu hút đến vậy.
Người đàn ông này mặc một bộ tây trang màu xám, đeo một cái mắt kính gọng bạc cũ kỹ, túi trước ngực đính một cây bút máy.
Thân hình hắn thẳng tắp, dáng vẻ ngồi đoan chính, ngũ quan nho nhã anh tuấn, tuổi chỉ tầm 35.
Cũng không lớn hơn Giản Nhuế bao nhiêu.
Nhưng bối phận lại tương đối cao.
“Trần tổng.” Giản Xương Minh chậm rãi đứng lên, bắt tay với Trần Vu Cẩn, sau đó mới đưa ánh mắt đánh giá Cố Tuyết Nghi.
“Vị này là?”
“Cố Tuyết Nghi.” Cố Tuyết Nghi trực tiếp báo cáo danh tính.
Giản Xương Minh kinh ngạc, nhưng cũng không thể hiện quá nhiều.
Rốt cuộc chuyện gì trên đời hắn cũng đã gặp qua, thực mau hắn liền khôi phục lại vẻ bình thường.
“Cháu gái của tôi đâu?” Giản Xương Minh hỏi.
“Yến Văn Gia sẽ tiếp đón Giản Nhuế tiểu thư.”
Giản Xương Minh gật đầu, lại không hỏi tiếp.
Ba người rất nhanh đã ngồi vây quanh bàn tròn, thư ký cho người đưa qua cà phê cùng trà, sau đó liền đóng cửa phòng rời đi.
Phía sau cánh của lập tức yên tĩnh lại.
Giản Xương Minh liếc mắt nhìn Trần Vu Cẩn, vẻ mặt Trần Vu Cẩn vẫn nhàn nhạt, không có bất kỳ động tác gì.
Giản Xương Minh lập tức sáng tỏ, Cố Tuyết Nghi có thể ở chỗ này.
Nói như vậy, Giản Xương Minh liền không hề trì hoãn thêm nữa, trực tiếp bàn bạc: “Người của Giản gia đã tới Ni-giê rồi, nơi đó thường xuyên có tổ chức kh ủng bố hoạt đọng, bọn họ không thể tìm được Yến tổng.
Chỉ là tìm được chút ít tin tức, Yến tổng rất có khả năng đã tới Malay.”
“Cực khổ Giản tiên sinh rồi.” Nghe xong lời này, thần sắc của Trần Vu Cẩn cũng không có gì biến hóa.
“Vốn là việc tôi nên làm.” Giản Xương Minh nói tới đây, đột nhiên nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, ánh mắt không lạnh không nhạt hướng tới Cố Tuyết Nghi.
“Là do tôi thiếu Yến tổng.” Giản Xương Minh nói.
Cố Tuyết Nghi:?.
Chuyện giữa hai người họ có liên quan tới cô sao?
Trần Vu Cẩn nghe được lời này, cũng không có biểu hiện kỳ quái nào, như cũ là một thư ký lo liệu mọi chuyện một cách chuyên nghiệp.
“Đội cứu hộ và lính đánh thuê do nhà họ Yến dưỡng ra, cũng đã tới châu Phi tìm kiếm.
Với bản lĩnh của Yến tổng, khẳng định có thể bình yên vô ưu.
Việc chúng ta có thể làm là, giữ vững cục diện ở trong nước.” Trần Vu Cẩn không nhanh không chậm nói.
Đội cứu hộ, lính đánh thuê… đây là người do chính nhà họ Yến bồi dưỡng nên, đại khái giống với tư binh nuôi dưỡng trong phủ ở cổ đại đi?
Nhìn qua, gia nghiệp của nhà họ Yến so với cô nghĩ to lớn hơn nhiều.
Quyết định trở thành người nghe im lặng, quả nhiên là lựa chọn đúng.
Giản Xương Minh hỏi lại: “Ý cậu là cổ phiếu của Yến thị?”
Giản Xương Minh bình thản cười: “Yến thị có nền móng vững chắc, bị thua lỗ chỉ là nhất thời.
Rất nhanh, bọn họ sẽ phát hiện, cho dù Yến tổng hiện tại có đang ở nước ngoài, Yến thị vẫn như cũ duy trì hoạt động bình thường.
Đến lúc đó, giá cổ phiếu lại thăng lên.
Trần tổng hẳn rất có kinh nghiệm xử lý những việc này đi.
Tôi ở Hải thị đã nghe nói, những người ác ý muốn thu mua đều đã bị áp chế.”
Giá cổ phiếu.
Thị trường chứng khoán.
Cố Tuyết Nghi lại yên lặng tiêu hóa mở từ ngữ mới.
Trần Vu Cẩn nhàn nhạt đáp: “Gía cổ phiếu của Yến thị sẽ không rung chuyển, thị trường chứng khoán càng sẽ không bị rung chuyển.
Không cần lo lắng quá nhiều.”
“Vậy cậu đang nói tới Bảo Hâm?” Giản Xương Minh tựa hồ tìm được điều thú vị.
Trần Vu Cẩn gật đầu.
“Đúng là cục diện rối rắm.” Giản Xương Minh ngừng một chút mới nói: “Việc này cần phải xử lý triệt để, Trần tổng không thể phân thân ra làm…”
Bảo Hâm….
đây hẳn là tên của một công ty.
Cố Tuyết Nghi đáy lòng tự lên tiếng.
Là công ty con dưới quyền Yến thị sao? “Công ty con” cái từ này là cô từ trên sách đọc được.
Giản Xương Minh theo sau mới lên tiếng: “Trong tình huống rối rắm này, tôi cũng chi có thể làm tạo ra được chút tác dụng thôi.
Biện pháp tốt nhất là đẩy cái kẻ nguy hiểm này ra ngoài….”
Trần Vu Cẩn khẽ gật đầu: “Bảo Hâm lỗ lã đối với Yến thị mà nói, cũng không phải việc gì khó kiểm soát.
Nhưng nó lại mang tới mầm hiểm họa rất lớn.
Tốt nhất nên có một công ty khác cùng nhau chia sẻ rủi ro.”
“Vậy… Giang gia? Tống gia?” Giản Xương Minh một hơi nhắc đến mấy gia tôcj.
Sắc mặt bọn họ vẫn điềm nhiên, cũng không có ý tứ kiêng dè Cố Tuyết Nghi, đại khái là cảm thấy, cho dù Cố Tuyết Nghi nghe được, cũng không hiểu được.
“Nhà họ Yến nói cho cùng là căn cơ vẫn đặt tại nước ngoài.” Trần Vu Cẩn trên mặt lúc này mới hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Giản Xương Minh gật đầu, đưa ra nhận xét “Lúc này không thích hợp tiến cử một công ty tại nước ngoài.
Nhưng Giang Nhị của nhà họ Giang, Tống Cảnh của nhà họ Tống….
mấy người này tưa hồ không hợp với Yến tổng.”
Không quấy rối là đã tốt lắm rồi.
Trần Vu Cẩn trong lòng lên tiếng.
Cái tên Giang Nhị này còn muốn đội nón xanh cho Yến tổng, còn hợp hạp gì nữa!
Trần Vu Cẩn nghĩ, không khỏi quay đầu nhìn Cố Tuyết Nghi.
Lại thấy vị Yến phu nhân thần sắc trầm tĩnh, khẽ cúi đầu, giống như đang tự hỏi gì đó.
Bộ dáng lúc không lên tiếng, thực sự mang vẻ mỹ lệ động lòng người.
“Cho nên ý của Trần tổng là?” Giản Xương Minh lên tiếng.
“Thỉnh Giản tiên sinh có thể đứng ở giữa hòa giải, kéo dài thời gian,…..
ít nhất chờ đến ngày Yến tổng trở về.”
Giản Xương Minh nhìn thoáng qua Cố Tuyết Nghi.
“Tôi sẽ tận lực.”
Mà Cố Tuyết Nghi từ trong đoạn đối thoại này, cũng suy đoán được