Cuộc sống của hào môn đối với người bình thường đều có sức hút rất lớn, một miếng dưa cũng có thể gặm cả mấy ngày, hóng hớt cho tới tận ngày 17, dân mạng mới xem như là tiêu hóa xong tin tức.
Mới tiêu hóa xong miếng này, thì miếng dưa khác đã được đưa tới.
Ngày 17, yến hội của nhà họ Yến sẽ tổ chức vào lúc bảy giờ tối, tổ chức tại khách sạn Srika sang trọng nhất thành phố Kinh.
Hiện tại đã là hai giờ chiều.
Nữ hầu đưa ra tất cả các bộ lễ phục, bày đầy cả căn phòng.
Cố Tuyết Nghi tinh tế quét ngang một vòng, không hề vừa ý chút nào.
Nữ hầu giới thiệu huyên thuyên không nghỉ, bộ này do nhà thiết kế lớn nào đó tự tay may, bộ kia lại là phiên bản giới hạn gì đấy,… nhưng trong mắt Cố Tuyết Nghi chỉ hiển lên vẻ ghét bỏ.
Nhưng cô lại không thể mặc Hán phục để tham gia bữa tiệc.
Thư ký Trần mặc bộ tây trang màu xanh đậm, sửa soạn tươm tất, gọn gàng chỉnh tề, lúc này xuất hiện tại cửa, nhìn vào trong phòng Cố Tuyết Nghi, không khỏi lên tiếng hỏi: “Phu nhân không vừa ý bộ nào cả sao?”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi xoay người lại.
Cố Tuyết Nghi đã thích ứng hoàn toàn với thế giới này, cô đã nắm chắt phần lớn kiến thức trong tay, đại khái chỉ có vài thứ ít dùng tới mới làm khó được cô.
Cô đột nhiên từ trong ký ức bắt được một hình ảnh.
“Trực tiếp mời đội tạo hình tới đi.”
Trần Vu Cẩn nhấc mày, trong lòng cảm thấy thật tốt, ngài cuối cùng không tự mình xuất thân lăn lộn rồi.
“Sẽ theo ý tứ của phu nhân.” Trần Vu Cẩn nói xong, liền đi gọi điện thaoij.
*
Yến Văn Xu bay chuyến thâu đêm trở về nước.
Người đại diện của Tưởng Mộng đội nón lưỡi chai đi đón người.
Yến Văn Xu từ sân bay đi ra, lạnh lùng đánh giá cô ta cả năm phút đồng hồ.
Người đại diện bị cô nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, cả người đều cảm thấy không tự nhiên, khó khăn phát ra âm thanh từ trong cuống họng: “Yến tiểu thư, chúng ta….
lên xe trước nhé.”
Yến Văn Xu lúc này mới dời ánh mắt đi, nhưng không có ngồi lên xe bảo mẫu mà người đại diện chuẩn bị, mà ngồi xe mà mình gọi.
Nửa tiếng sau, Yến Văn Xu đi gặp Tưởng Mộng.
Lúc này đã là hai giờ rưỡi chiều.
“Cô muốn tham gia yến hội?” giọng điệu của Yến Văn Xu mang vẻ châm chọc, không chút lưu tình.
Ý tứ rất rõ ràng, Tưởng Mộng không xứng để xuất hiện tại yến hội do nhà họ Yến tổ chức.
Biểu tình trên mặt Tưởng Mộng cứng lại, cơ mặt xém chút nữa không kéo được nụ cười.
“Là….
là có chuyện cần được giải quyết, không phải sao? Tiểu thư về nước, không cũng vì chuyện này hay sao?”
Yến Văn Xu lạnh lùng nói: “Vậy thì đi thôi.”
Tưởng Mộng thở phào một hơi.
Người đại diện đã lén lút mời cho cô ta một đội tạo hình rồi, đợi tối nay xuất hiện tại yến hội nhà họ Yến, lại lần nữa dùng dung mạo áp chết Cố Tuyết Nghi, tẩy trắng những lời mắng chửi thóa mạ cô ta trên weibo.
Người đại diện xoay người đi gọi điện thoại.
Nhưng chưa được bao lâu, đã vẻ mặt cứng nhắc quay lại: “Văn phòng công ty X bên đó,… không nhận đơn.
Bọn họ đã nhận đơn của Kỷ Minh Minh rồi.”
Sắc mặt Tưởng Mộng thay đổi: “Kỷ Minh Minh cũng muốn tham gia yến hội này sao? Cô ta cũng xứng?”
Người đại diện trong lòng nói cô cũng có “xứng” đâu.
Tưởng Mộng cắn môi, nhìn sang Yến Văn Xu.
Yến Văn Xu không kiên nhẫn nói: “Đừng nói cô muốn tôi giúp đấy?”
Yến Văn Xu có cái danh nhà họ Yến gắn trên đỉnh đầu, giới danh vọng trong nước cũng xem như biết đến, cô đương nhiên có thể mời được đội tốt hơn… thậm chí là đội tốt nhất nói không chừng cũng có thể mời đến.
Nhưng thái độ của Yến Văn Xu lại như tát thẳng một chậu nước lạnh vào mặt Tưởng Mộng.
Đáy lòng Tưởng Mộng nôn nóng, không muốn tới tận lúc này còn thua trong tay Cố Tuyết Nghi, chỉ có thể gọi điện cho Tào Gia Diệp….
Nháy mắt, đã sáu giờ tối.
Cố Tuyết Nghi vừa trang điểm xong xuôi, cô chậm rãi mở mắt, cho nữ hầu mang chút đồ ăn tới.
Chậm rãi dùng chút điểm tâm, trái cây, lại uống một tách trà nóng, sau đó mới đứng dậy đi tới khách sạn.
Đội tạo hình đứng bên cạnh nhìn đến ngỡ ngàng.
Bọn họ đã phục vụ cho các minh tinh hàng đầu, những bộ phim có ảnh hậu ảnh đế cùng diễn, đương nhiên cũng có những gia tộc hào môn…..
Những người đó, có người ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, có người khí chất phong tình xuất chúng, có người mang theo khí chất áp người của một phu nhân đương gia….
nhưng lại chưa từng gặp qua vị phu nhân nào lại có thể tụ hội tất cả những điểm trên.
“Phu nhân….” có một thanh niên đột nhiên tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh người Cố Tuyết Nghi cong lưng, giúp cô chỉnh lại chân váy.
Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn.
Thanh niên đó đối diện với ánh mắt của cô, ngẩn ra một lúc, mới nói được một câu suôn sẻ: “Phu nhân cẩn thận một chút.”
Cố Tuyết Nghi hướng cậu ta nhàn nhạt mỉm cười: “Được.”
Quay đầu lại, mắt liền nhìn thấy Trần Vu Cẩn đang đứng đó đợi.
Nụ cười trên gương mặt Cố Tuyết Nghi chưa hoàn toàn biến mất, Trần Vu Cẩn vừa lúc bắt được nét cười đó trong nháy mắt.
Đuôi mày cô khẽ cong lên, đáy mắt như có ánh sáng phát ra, là vẻ đẹp khác hoàn toàn với lúc lãnh đạm ít nói.
Trần Vu Cẩn ngẩn ra, nghiêng thân nói: “Phu nhân, mời.”
Trần Vu Cẩn là ai chứ?
Anh chính là trợ thủ đắc lực hàng đầu của Yến Triều.
Thường thay Yến Triều làm người đại diện phát ngôn, người tham gia các bữa tiệc rượu, cùng với giao tiếp vô số đại lão trong giới.
Một cuộc điện thoại do anh ta gọi, có thể mời cho Cố Tuyết Nghi đội tạo hình hàng đầu.
Cố Tuyết Nghi vẫn chưa có nhìn kỹ mình qua gương, đối với hình dáng của bản thân hoàn toàn không rõ.
Sáu giờ rưỡi, xe bọn họ đã tới khách sạn Srika.
Hội trường yến hội được bố trí hoàn thiệnn, nhân viên phục vụ ở trong đi qua đi lại, đến cả phóng viên cũng đã ngồi xổm trước cửa lớn khách sạn, chỉ là Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn đi cửa hông, không hề bị đám phóng viên bắt được.
Hai người đang đi thì Trần Vu Cẩn lên tiếng hỏi: “Nhị thiếu và tứ thiếu không tham gia sao?”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp lại, rồi lấy phong phạm của gia trưởng mà nói: “Yến Văn Gia đi tới đoàn phim đóng phim rồi, Yến Văn Bách còn phải đi học, đâu cần thiết phải bắt tiểu bối ở bên cạnh mãi.”
Tiểu bối?
Cũng chỉ có Cố Tuyết Nghi mới xem bọn họ như đám con nít.
Người quản lý khách sạn rất nhanh tới nghênh đón, đợi đến khi tới gần, liền ngớ người.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang mang giày da, khuôn mặt tuấn mỹ.
Người phụ nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy dài chạm đất, đẹp đến kinh người.
Vừa nhìn thấy, cảm thấy có chút xứng đôi.
Nếu như không phải đã xem qua hotsearch mấy lần, nhìn thấy ảnh chụp của Yến phu nhân, người quản lý có khi lại nhận nhầm vị này là bạn gái đi chung với thư ký Trần.
“Đây là… đây là thực đơn, mời Yến phu nhân xem qua lần nữa.” Người phụ trách cẩn thận đưa thực đơn tới.
Yến phu nhân đẹp quá mức.
Rõ ràng hôm nay cô trang điểm cũng không tính là lấn áp khí thế, ngược lại, khí chất của Yến phu nhân hôm nay lại có chút trầm tĩnh ôn hòa, nhưng người quản lý lại cảm nhận được một cỗ áp lực không tên.
Trần Vu Cẩn nhẹ than một tiếng: “Để tôi.”
“Hửm?” Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn anh ta.
Trần Vu Cẩn từ trước tới nay chưa từng tốt tính như vậy.
….
nhưng hôm nay là yến hội là bộ mặt của nhà họ Yến.
Hơn nữa….
Trần Vu Cẩn bình thản đáp: “Phu nhân hôm nay trang điểm sang trọng, sao có thể phục thấp uốn eo làm những việc nhỏ này?”
Cố Tuyết Nghi rút tay về, không phản không kháng, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy làm phiền thư ký Trần rồi.”
Trần Vu Cẩn đem dáng vẻ của cô thu vào trong đáy