Yến Văn Xu ngồi trong phòng khách sạn, trong đầu vẫn còn ầm ầm bị kích thích.
Cô gian nan tiêu hóa lượng thông tin kia……
Giản Xương Minh và Trần Vu Cẩn xuất hiện tại nơi này không hề kỳ lạ chút nào.
Nhưng….
nghĩ kỹ lại, thật ra cũng rất kỳ lạ.
Yến hội là do Cố Tuyết Nghi tổ chức.
Cô vốn cho rằng, đây chỉ là Cố Tuyết Nghi thừa lúc anh cả không ở đây, tự tung tự tác lấy danh nghĩa nhà họ Yến ra để tao tên tuổi cho bản thân.
Nhưng Trần Vu Cẩn tại sao lại theo cô ta hồ nháo?
Giản Xương Minh càng không thể tham gia! Anh ta trước đến nay đều chỉ quan tâm tới Yến Triều cùng mặt mũi nhà họ Yến mà thôi! Cố Tuyết Nghi thì tính là cái gì?
Nhưng hiện tại…..
không chỉ có Trần Vu Cẩn tùy tùng đi sau lưng Cố Tuyết Nghi, mà cả Giản Xương Minh cũng chủ động tham gia yến hội này.
Thậm chí còn có người không thể nghĩ tới —- Giang Nhị cũng xuất hiện!
Yến Văn Xu tuy rằng không mẫn cảm đối với việc trên thương trường, nhưng cũng ẩn ẩn hiểu ra yến hội này không giống với bình thường…..
Nó nhất định có một tầm quan trọng to lớn hơn.
Dưới lầu.
Cố Tuyết Nghi đột nhiên quay đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trần Vu Cẩn ngẩn ra một chút, không nghĩ còn có người sẽ hỏi anh ta vấn đề này.
Dù sao đã rất lâu rồi mới có người xem anh như công cụ hình dạng con người mà sử dụng.
Nhưng Trần Vu Cẩn vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tám giờ bốn mươi mốt phút, thưa phu nhân.”
“Không sai biệt lắm, aiz.”
“?”
Cố Tuyết Nghi xoay người hướng về phía thang máy rồi nói: “Tôi đi lên lầu một chuyến, cảm phiền thư ký Trần trông chừng một chút.”
Cô hiện tại muốn đi xem Yến Văn Xu?
Tính khí của Yến Văn Xu luôn sớm nắng chiều mưa, còn rất cố chấp, rất khó mà thuyết phục được cô bé.
Trần Vu Cẩn cho rằng, mời Yến Văn Xu lên phòng trên tầng thì sẽ không quản nữa.
Ánh mắt Trần Vu Cẩn sáng lên, đáp ứng; “Đây là chức trách của tôi.”
Cố Tuyết Nghi lúc này mới nâng váy tiến vào trong thang máy.
Lúc này, không biết có bao nhiêu người đang lén lút nhìn về phìa này đánh giá, hận không thể đi tới giúp cô nâng váy.
Nếu như Cố Tuyết Nghi không có có cái danh “Yến phu nhân” kia treo trên đầu.
Cố Tuyết Nghi trực tiếp hỏi nhân viên lễ tân thẻ phòng, quét mở cửa.
Nghe tiếng “lách cách”, Yến Văn Xu ở bên trong theo bản năng c**ng cứng cả người: “Thư ký Trần?”
Trần Vu Cẩn sẽ giáo huấn cô sao?
Trần Vu Cẩn là người công chính nghiêm minh, thậm chí có thể nói là người lãnh đạm.
Tất cả tinh lực của anh ta đều hướng về Yến thị, trừ bỏ công việc ra, anh ta sẽ không chỉ trích bất kỳ ai, cho dù là người nhà họ Yến làm ra chuyện sai.
Người tới, cũng chỉ có thể là Trần Vu Cẩn thôi….
Bởi vì chỉ có anh ta có quan hệ lâu năm nhất với Yến thị.
Yến Văn Xu căng thẳng đến đổ mồ hôi lưng, đang nghĩ nên đối mặt với Trần Vu Cẩn như thế nào, kết quả vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một gương mặt trang điểm tinh xảo, xinh đẹp vô cùng.
Trong phút chốc, Yến Văn Xu lại sinh ra chút ảo giác xấu hổ không bằng người.
“…….
Cố Tuyết Nghi.” Cô cắn răng.
Cái cảm giác mặt nóng đến phát hỏa khi bị mọi người nhìn chằm chằm tại đại sảnh lại tới rồi.
Cố Tuyết Nghi ngồi xuống sô pha đối diện cô, thần sắc bình thản nói:
“Rất giận sao?”
Đương nhiên!
Yến Văn Xu lạnh lẽo nhìn cô, không lên tiếng.
“Tôi cũng rất tức giận.”
Yến Văn Xu cười lạnh một tiếng.
Ai lại để ý Cố Tuyết Nghi cô có giận hay không chứ?
“Tôi không ngờ rằng, cô thế nhưng còn không bằng Yến Văn Bách.”
“Tôi không bằng tên nhóc đó? Tôi không bằng tên nhóc đó sao? Tôi….”
Cố Tuyết Nghi đánh gãy lời cô: “Một tiếng rưỡi đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa nghĩ thông sao? Nếu như cô vẫn chưa nghĩ thông, vậy thì không bằng Yến Văn Bách rồi.
Nếu như cô đã nghĩ ra, mà còn hỏi ra câu hỏi như vậy, vậy thì xác thực còn không bằng Yến Văn Bách đâu.”
Yến Văn Xu nghẹn lại.
Thế nào cũng là tôi ngu sao? Tôi ngu sao?
Yến Văn Xu hoàn toàn không nghĩ tới việc so sánh chỉ số IQ với Yến Văn Bách, đại não dần dần thanh tĩnh lại, …..
Đúng, cô cắn chặt răng.
Cô không thể không thừa nhận, lần này dẫn theo Tưởng Mộng tới yến hội, là quá xúc động…..
Nhưng….
Yến Văn Xu kéo kéo miệng, đang chuẩn bị vì bản thân phản kháng hai câu.
Cố Tuyết Nghi lại nói tiếp: “Không cần biết cô có thật tình thích cái gia đình này của cô, hay chỉ vì lợi ích địa vị mà nhà họ Yến mang lại cho cô, hiện tại cô nên biết vì mặt mũi gia tộc mà cảm thấy xấu hổ hối hận, như vậy thì mới có thể cứu chữa được.”
Cái gì gọi là gia đình của cô?
Yến Văn Xu kéo kéo miệng, luôn cảm thấy lời này có chút gì đó kỳ quái.
Không lẽ Cố Tuyết Nghi hiện tại đã biết tự giác, phân rõ bản thân với nhà họ Yến rồi?
“Lẽ nào cô chưa từng nào chuyện khiến nhà họ Yến nhục nhã sao?” Yến Văn Xu không phục cãi lại.
Thần sắc Cố Tuyết Nghi không đổi: “Nếu như là việc tôi làm sai, người khác chỉ nghị luận nhà họ Cô không dạy dỗ tốt.
Nhưng nếu cô làm sai, người khác sẽ chỉ nói nhà họ Yến trên dưới đều không có giáo dưỡng.”
Yến Văn Xu: “………………..”
Nói có căn có cứ, khiến người phải phục.
“Nhưng việc của Tưởng Mộng cũng không thể không giải quyết.” Yến Văn Xu nói ra mục đích quan trọng mà hôm nay cô tới, lúc này mới lấy lại một chút tự tin.
“Cô muốn giải quyết thế nào?” Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm hỏi, phảng phất giống như một trưởng bối tốt vui vẻ lắng nghe.
Yến Văn Xu nhìn cô với vẻ kỳ quái.
Cố Tuyết Nghi sao còn chưa nhảy cẩng lên?
“Trong bụng của cô ta….
có đứa bé của anh cả.
Nếu như…..” Yến Văn Xu cắn môi, “Nếu như anh cả tôi thật sự chết ngoài kia.
Vậy đứa bé này, chính là cốt nhục duy nhất của anh ấy.”
Cố Tuyết Nghi suy nghĩ, lục tìm trong ký ức của nguyên chủ.
“Trước đây chưa từng thấy các người anh em tình thâm như vậy, hiện tại lại yêu thương cốt nhục của anh ta như vậy?”
Yến Văn Xu đỏ mặt, từ sô pha nhảy cẩng lên: “Cô thì hiểu cái gì?”
Cố Tuyết Nghi bình thản đáp: “Tôi đúng là không hiểu.”
“Đứa bé này cũng không xem như là duy nhất, có thể tiến vào cửa nhà họ Yến hay không, không phải đều do tôi quyết định sao?”
Cho dù là cổ đại, nơi cô từng sống, cũng chính là nơi bị thời đại này cười chê rằng lạc hậu.
Cũng chưa từng có đạo lý một nữ nhân, dùng một cái bụng to bức tới cửa.
Giống Yến Văn Xu xen vào việc nhà của vợ chồng anh cả, vốn nên bị trách phạt, thậm chí là có thể sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh.
“Cô không hiểu.” Yến Văn Xu cắn răng, cố chấp nói tiếp ba chữ đó, “Đứa bé của anh cả, rất quan trọng…..
Tôi cũng ghét Tưởng Mộng.
So với ghét cô, còn ghét cô ta hơn.
Nhưng đứa bé rất quan trọng!”
“Vậy tôi nên cảm ơn cô sao?” Cố Tuyết Nghi khẽ nghiêng đầu.
“Cảm, cảm ơn cái gì?” Yến Văn Xu nghi hoặc nhìn cô.
“Ghét Tưởng Mộng hơn.”
“Tôi…..
Cô… cô vui vẻ cái gì.
Tôi cũng không có khen cô.” Yến Văn Xu vội vàng mím chặt môi.
Nhất thời cúi đầu, đến nhìn nét mặt của Cố Tuyết Nghi cũng không dám.
Cố Tuyết Nghi của hiện tại, giống như một người khác vậy.
Cô chỉ nhìn chằm chằm một lúc, thì liền quên mất người đối diện chính là Cố Tuyết Nghi.
“Nếu như anh cả chết ở ngoài kia, nhà họ Yến cũng không vì thế mà tuyệt hậu.
Việc như vậy chưa tới lượt cô lo lắng.” Cố Tuyết Nghi đột nhiên quay lại vấn đề chính.
Yến Văn Xu nhất thời có chút hoảng hốt, dù sao vẫn chưa quen.
Cô định thần lại, “Cô hiểu cái gì chứ? Không giống nhau…..”
Cố Tuyết Nghi khẽ hé miệng: “Hửm? Trừ phi Yến Văn Gia và Yến Văn Bách là thái giám?”
Yến Văn Xu kinh ngạc ngã ngửa ra sô pha phía sau.
Cô cô cô cô ta sao dám nói chứ?
“Đương nhiên….
đương nhiên không phải!” Yến Văn Xu cắn răng, cô đã đếm không rõ số lần cô cắn răng hôm nay rồi.
Cô ghét Yến Văn Gia, cũng ghét Yến Văn Bách.
Nhưng cô nếu như chứng thực suy đoán bọn họ không được của Cố Tuyết Nghi…..
Yến Văn Bách khả năng cao sẽ ném cô từ lầu hai xuống mất.
Yến Văn Xu ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt hòa nhã xinh đẹp của Cố Tuyết Nghi.
Cô không nhịn được mà lộ ra nụ cười lạnh băng đầy châm chọc, nói: “Cô không biết….
được thôi, không bằng tôi nói với cô vậy.” Cô dùng lực nghiến chặt răng, đến khi cảm nhận được vị máu tanh.
“Mấy người chúng tôi hợp lại, gen di truyền cũng không thể ưu tú bằng anh cả.
Chỉ có gen của anh ấy để lại, mới xứng để kế tục nhà họ Yến.
Cô có phải lại muốn nói, Đại Thanh diệt vong rồi, nhà họ Yến còn có ngai vị để kế tục để làm gì?”
“Đúng! Trong tay nhà họ Yến nhiều thứ như vậy.
Này không giống với ngai vị hoàng tộc sao?”
Tốc độ nói của Yến Văn Xu càng nói càng nhanh, còn mang theo chút ý căm hận.
“………………..”
Trong phòng yên tĩnh hẳn.
Cái loại cảm giác yên tĩnh này khiến Yến Văn Xu cảm thấy rất khó chịu.
Cô lại dùng lực cắn môi, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã nói ra những lời này.
Cố Tuyết Nghi đột nhiên lên tiếng: “Các người thật sự ngốc.”
Yến Văn Xu vốn cho rằng Cố Tuyết Nghi sẽ làm ra vẻ an