Năng lực hồi phục của Cố Tuyết Nghi rất mạnh, trừ lúc ban đầu không quá thích ứng với cách chơi k1ch thích như vậy, cho tới cuối cùng thì càng chơi càng cảm thấy bình thường.
Cô hiếm khi ngủ nướng một bữa, ngày thứ hai thức dậy, tinh thần cực kỳ sảng khoái, khí sắc khá tốt.
“Phu nhân, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị xong rồi.” Nữ phần đứng bên cạnh nói.
Cố Tuyết Nghi xoay đầu nhìn một cái.
Đứng ngay góc cầu thang, có một nữ hầu trốn trong góc.
Cố Tuyết Nghi nhớ cô ta, chính là nữ hầu đã gõ cửa phòng cô vào lúc cô mới tới nơi này, hình như tên là Vương Nguyệt thì phải?
Ánh mắt Cố Tuyết Nghi lướt qua người cô ta, sau đó trực tiếp đi về phía nhà ăn.
Chỉ có như vậy nhưng Vương Nguyệt vẫn bị dọa sợ hãi.
Cô ta hiện tại đã nhìn ra, phu nhân thay đổi rồi.
Nhị thiếu, tứ thiếu trong nhà đều không thể ngăn được phu nhân.
Có lúc còn bị đánh một trận.
Trước đó còn tổ chức yến hội gì đó, cả thư ký Trần cũng xuất hiện.
Tiên sinh nếu không trở lại, nhà họ Yến không dễ để ở nữa.
Cô ta là một người hầu lại còn mở cửa cho Tưởng Mộng, thì sao có thể lấy lòng được cái gì nữa? Hiện tại cô ta cứ gặp Cố Tuyết Nghi là cứ như chim cút nhìn thấy diều hâu.
Vương Nguyệt làm sao biết được bản thân đã trở thành một cái ví dụ mẫu.
Những người hầu khác trong nhà họ Yến đều nhìn thấy sự sợ hãi của cô tay, vì thế ai cũng không muốn biến thành Vương Nguyệt thứ hai, lúc hầu hạ Cố Tuyết Nghi, tự nhiên cũng trở nên cung kính cẩn thận hơn nhiều.
Cố Tuyết Nghi đi vào nhà ăn.
Yến Văn Xu đang ngồi trước bàn, nghe thấy tiếng bước chân, cô nhanh chóng thu lại điện thoại.
“Chào buổi sáng.” Cố Tuyết Nghi ngồi xuống ghế chủ vị.
Khóe môi Yến Văn Xu kéo ra, đó là chỗ của anh lớn cô ngồi mà.
Cố Tuyết Nghi thật dám ngồi sao!
Nữ hầu rất nhanh đã đặt một ly sữa đến bên tay Cố Tuyết Nghi.
“Hiện tại….” Yến Văn Xu do dự ngẩng đầu.
Cố Tuyết Nghi cầm ly sữa trong tay, không có uống.
Mà nâng con ngươi nhìn chằm chằm Yến Văn Xu.
Cổ họng Yến Văn Xu nghẹn lại, bèn nói thêm một câu: “….
Chào buổi sáng.”
Nếu không, Cố Tuyết Nghi chắc chắn lại dừng giọng điệu vân đạm phong khinh, nói cô ngu xuẩn không có giáo dưỡng nữa.
Cô nếu như nhảy dựng lên, vậy thì càng thêm ngu xuẩn.
Yến Văn Xu cắn môi, đáy lòng có chút phẫn nộ, nhưng đồng thời lại dấy lên một cảm giác kích động không muốn chịu thua….
Cố Tuyết Nghi nói cô ngu, vậy cô sẽ khiến Cố Tuyết Nghi nhìn thấy cô không ngu!
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi cúi đầu nhấp một ngụm sữa, sau đó động tác ưu nhã cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao tôm: “Cô vừa nãy muốn nói cái gì? Hiện tại nói tiếp đi.”
“Không phải về việc yến hội, cái đó, cái chuyện kia….
xử lý thế nào đây?”
Động tác của Cố Tuyết Nghi không ngừng: “Cô nghĩ thế nào?”
Yến Văn Xu nghe thấy câu này, trong lòng cảnh giác lên.
Chị ta muốn thử mình? Nếu như mình không đưa ra được đề nghị phù hợp, chị ta sẽ không lại mắng mình chứ?
Thoát ly cái đám người lấy lòng cô, cả ngày trừ việc nói về mỹ phẩm, túi và trang phục cùng với việc đi du lịch tại các nơi nổi tiếng trong giới ra, thì lúc này Yến Văn Xu mới đột nhiên ý thức ra, cái não của cô vào giờ khắc này… hình như thực sự không đủ dùng!
“Tôi cho rằng….” Yến Văn Xu vận động não, thậm chí trong hoảng hốt còn có loại ảo giác quay trở lại thời điểm đứng trên bục làm lễ tổng kết thời cao trung.
Cô bắt đầu liều mạng suy nghĩ.
“Tôi phải trong lần đầu tiên cô ta tới tìm tôi, lập tức trông chừng cô ta…..”
“Hối hận với những việc đã xảy ra thì có tác dụng gì, cô hiện tại nên nghĩ đến việc kế tiếp.” Cố Tuyết Nghi chặn lời nói của cô.
Trên mặt Yến Văn Xu cảm thấy bỏng rát, cảm giác bản thân vừa rồi hình như lại phạm một lỗi ngu ngốc rồi.
“Kế tiếp….
tôi sẽ không để cô ta lại xuất hiện ở nhà họ Yến, và bất cứ trường hợp nào có liên quan đến nhà họ Yến.
Tôi sẽ thuê người giám sát cô ta, không để cô ta đến làm phiền chị.” Yến Văn Xu ngừng một chút, nói tiếp: “Tôi không thích chị, nhưng chị nói rất đúng, việc này không đến lượt tôi quản.
Anh lớn chưa trở về, thì chị vẫn là phu nhân nhà họ Yến.
Không thể tùy tiện để một người phụ nữ tới chiếm tiện nghi, rồi còn nhún nhường giúp cô ta chơi trò ép cung.”
Yến Văn Xu cảm thấy bản thân mình nói lời này khá có lý.
Cô đối với Cố Tuyết Nghi đủ khoan dung và khách khí rồi!
Cố Tuyết Nghi than một hơi.
Yến Văn Xu lập tức căng thẳng, sau lưng cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Cô… cô lẽ nào lại nói sai rồi?
Cố Tuyết Nghi nhìn cô một cái, ánh mắt không nhịn được mà mang theo chút trìu mến.
Cô gái nhỏ này, từ nhỏ đã thiếu mất sự chỉ dẫn, nên khi suy nghĩ mọi việc đều rất đơn giản.
“Cô ta nói gì cô cũng tin sao? Cô không có một chút năng lực phán đoán sao?”
Yến Văn Xu nghe xong cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn nói lúc đó việc xảy ra gấp gáp, không nghĩ nhiều.
Nhưng nghĩ lại nghĩ, cảm thấy có cái gì gấp gáp chứ? Không lẽ chạy chậm chút, thì đứa bé trong bụng Tưởng Mộng liền bị sảy? Lúc đó cô sao lại nóng đầu vậy, ngay lập tức bay về nước?
Là Tưởng Mộng nói, Cố Tuyết Nghi làm cô ta xấu hổ thế nào, từ chối gặp cô ta, còn bảo lấy danh nghĩa của nhà họ Yến tổ chức yến hội nữa….
Tưởng Mộng đã nhìn trúng việc cô ghét Cố Tuyết Nghi!
“Tôi bị người ta lợi dụng…..” Yến Văn Xu đột ngột đứng dậy.
Nghĩ tới điểm này, suy nghĩ của Yến Văn Xu lập tức thông ra.
Tưởng Mộng không phải là thứ gì tốt cả.
Mình vì sao lại tin lời cô ta chứ? Chỉ dựa vào scandal mấy tháng trước giữa cô ta và Yến Triều sao?
Phổi của Yến Văn Xu tức muốn nổ tung.
Tưởng Mộng lại dám lợi dụng cô! Mà điều khiến cô không cách nào chấp nhận được chính là, cô lại bởi vì sự vui vẻ của bản thân, mà dẫn theo Tưởng Mộng đến hiện trường, còn thiếu chút nữa là làm mất mặt nhà họ Yến….
“Tôi biết rồi.” Yến Văn Xu cắn răng: “Hiện tại, tôi cần phải làm rõ, cô ta và anh lớn có thật sự qua lại không.
Đứa bé trong bụng cô ta có thật là con của anh lớn không.”
Không đợi Cố Tuyết Nghi lên tiếng, hay nói chính xác hơn là, cô không dám đối diện với ánh mắt của Cố Tuyết Nghi, Yến Văn Xu nhanh chóng chạy ra khỏi nhà họ Yến.
Vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, cô ta mới nói vài lời, thì Yến Văn Xu lập tức tin ngay.
So với con cháu của nhà họ Cố và nhà họ Thịnh, Yến Văn Xu vẫn là ngu ngốc.
Nhưng lại trong ngu ngốc lại có chút đáng yêu….
Cố Tuyết Nghi không có chạy theo cản Yến Văn Xu.
Cô gái nhỏ nên tự mình trải nghiệm, mới biết được trên đời này cũng không phải ai cũng lấy lòng cô, tất cung tất kính, không có một chút tính kế…..
Cố Tuyết Nghi lại lần nữa nâng lên sữa lên, nhấp một ngụm, sau đó mới lên lầu bắt đầu học dùng laptop.
Thuận tiện tổng hợp lại tất cả những thông tin mà cô nhìn thấy trong kho hàng hôm trước.
Còn có thư ký Trần.
Cố Tuyết Nghi lấy điện thoại ra, dùng bảng pinyin đang lưu hành, gõ một dòng tin nhắn, gửi cho Trần Vu Cẩn.
[Hôm qua vất vả cho thư ký Trần rồi, nửa đêm ở Bình Cốc rất lạnh, thư ký Trần chú ý nghỉ ngơi.
Nếu như cần thiết, có thể đun một chút nước gừng đuổi bớt khí lạnh, cường thân tráng thể.]
Vào lúc Trần Vu Cẩn nghe thấy âm báo tin nhắn, theo bản năng nghĩ tới có thể là Cố Tuyết Nghi gửi tới.
Vào lúc này trợ lý đang chỉnh lại PPT.
Trần Vu Cẩn bèn cúi đầu, lấy điện thoại ra…… thực sự là Cố Tuyết Nghi.
Nửa đêm ở Bình Cốc rất lạnh…… đúng là lạnh.
Ngón tay của Trần Vu Cẩn nắm chắt điện thoại, trong cổ họng có chút ngứa, không nhịn được ho một cái.
Mọi người trong phòng họp lập tức nhìn về phía Trần Vu Cẩn, sự quan tâm như mảnh giấy bay về phía anh: “Trần tổng, không sao chứ?”
“Trần tổng có cần đi bệnh viện không?”
“Trần tổng tối qua mất ngủ sao? Tôi thấy mắt anh sưng cả lên rồi.”
“Trần tổng thế này rồi còn tới tham dự cuộc họp, thực sự là hình mẫu cho tôi noi theo….”
Mất ngủ?
Anh đương nhiên không nói với bất kỳ ai, anh đã chịu mấy tiếng gió lạnh ở Bình Cốc, làm một chuyện vô nghĩa và hoang đường nhất trong đời!
Trên mặt Trần Vu Cẩn mang theo nụ cười mỉm, không trả lời bọn họ.
Mà anh cúi đầu, lại đọc tin nhắn lại một lần.
Canh gừng? Chưa từng nấu qua.
Nhưng có thể thử xem.
*
Bên này, Yến Văn Xu chạy nhanh ra khỏi nhà họ Yến, sau đó bắt một chiếc xe, một bên chỉ đường ra, một bên gọi điện cho người đại diện của Tưởng Mộng.
Lúc Cố Tuyết Nghi xuống lầu tiếng vào phòng ăn, cô lúc đó thật ra đang dùng điện thoại lướt Ins và Weibo.
Những vẫn đề liên quan đến Cố Tuyết Nghi và Tưởng Mộng khá nóng sốt, cô vừa vào xem đã có thể thấy có không ít người mắng chửi Tưởng Mộnng.
Tuy rằng có không ít fan vẫn như cũ tẩy trắng cho cô ta, nhưng khu bình luận vẫn xuất hiện nội dung, khiến cho Yến Văn Xu mở rộng tầm mắt.
Yến Văn Xu càng đọc càng cảm thấy tức giận, lại càng cảm thấy xấu hổ.
Tưởng Mộng làm ra chuyện như vậy! Bản thân thế mà lại dẫn cô ta tới yến hội! Mình là đầu heo sao? Nếu như lúc đó Cố Tuyết Nghi phản ứng không đủ nhanh, vậy có phải sẽ biến thành trò cười rồi không?
“Alo, Yến tiểu thư!” Điện thoại nhận máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của người đại diện.
Bọn họ vẫn luôn liên hệ không được với Yến Văn Xu, trong lòng thực sự sợ vuột mất cơ hội