Người đàn ông cầm microphone từ trên đài nhảy xuống tới, hắn cười khẽ nói: “Vị tiểu thư số 399 này, yêu cầu của cô không giống những vị khách trước đó, không phải ai cũng thích ước nguyện với thần đèn rằng, tôi muốn có thêm ba điều ước sao?
Người đàn ông kia đến gần Cố Tuyết nghi, người xung quanh vội vàng chừa một lối đi.
Người đàn ông đứng ngay trước mặt Cố Tuyết nghi.
Cố Tuyết Nghi vẫn ngồi tại chỗ, cô chỉ ngẩng đầu nói: “Không được sao?”
Người đàn ông đột nhiên bật cười.
“Được chứ.” 79 nói.
79 nhìn một vòng đại sảnh: “Bất kỳ ai tiến vào nơi này, đều phải tuân thủ quy tắc đã đề ra.”
Người đàn ông mập ngồi cách Cố Tuyết Nghi không xa, nghe được câu này bèn rụt cổ lại.
Giống như sự sợ hãi này xuất phát từ đáy lòng.
79 từ trong đám đông bước ra, những người xung quanh muốn giữ hắn lại, nhưng chỉ giơ tay ra, lại không dám cản bước hắn, cuối cùng chỉ có thể ngại ngùng rút tay về.
Rất nhanh, hắn liền đi tới trước mặt của Cố Tuyết nghi.
Cô gái đang cầm mic kinh ngạc, hít vào một hơi, sau đó mới đưa microphone tới trước mặt của 79, hỏi: “Ngài rút được số bao nhiêu?”
Sự chú ý của mọi người xung quanh, tức khắc toàn bộ đều bị thu hút tới chỗ này.
Cả đại sảnh lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
79 lật ngược lại tờ giấy trong tay.
Cô gái cầm mic đọc lên chữ số phía trên: “Số… 93.”
93 đứng lên, cách chỗ 79 vừa ngồi không xa.
Cố Tuyết nghi ánh mắt lóe lên.
Bọn họ chắc là đi cùng nhau.
93 cười nói: “Ngài có yêu cầu gì? Cứ việc nói.”
79 mở miệng, chỉ về phía Cố Tuyết nghi, thản nhiên nói: “Giống như yêu cầu của cô ấy.” “Ngươi làm người hầu cho ta vài canh giờ, đến khi 12 giờ thì mới thôi.”
93 đáp ứng một cách vui vẻ, gật đầu nói: “Được.”
Nhưng cô gái đang cầm microphone kia, biểu tình có chút rạn nứt.
Nếu như cứ chơi như vậy mà nói… Cuối cùng không phải tất cả mọi người sẽ đều chơi như vậy? Sau cùng tất cả đều là người hầu của số 399?
Đúng như những gì cô gái kia phỏng đoán, bọn họ lần lượt công bố số mà mình ngẫu nhiên bốc được, mỗi một người đều kiên trì lặp lại yêu cầu như của số 399.
Bầu không khí trong đại sảnh càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Cô gái cầm mic khóc không ra nước mắt.
Nếu sớm biết nó sẽ như vậy, cô cũng sẽ không đột nhiên đưa microphone tới trước mặt 399.
Cô gái quay đầu lại, hốt hoảng nhìn thoáng qua người đàn ông phụ trách chủ trì hoạt động.
Người đàn ông cười cười, đúng lúc thời gian hoạt động chơi domino hoang đường này cũng gần kết thúc, hắn tiện tay chỉ một thanh niên có kiểu tóc Địa Trung Hải, gọi: “Đem microphone cho hắn.”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem microphone qua.
Mắt thấy hoạt động sắp kết thúc, lúc này mới tiếp tục trò chơi.
Không khí hiện trường rất nhanh khôi phục trở về trạng thái sôi nổi, nhưng ánh mắt của bọn họ lại nhịn không được mà liên tiếp nhìn về phía trên người của Cố Tuyết Nghi.
… Rốt cuộc là ai rút được số của cô nhỉ?
Nếu có người rút trúng số của cô, người kia dám đưa ra yêu cầu đối với cô sao? Nếu như… Nếu như có thể điều khiển được cô, vậy hẳn là sẽ thu được rất nhiều thứ từ trên người của cô a…
Bọn họ đồng thời còn tò mò về thân phận của cô.
Cô sao có thể bình tĩnh như vậy? Nhiều người như vậy bị cuốn vào, dần dần đi tới bên cạnh, thế mà cô không hề cảm thấy sợ hãi sao? Cô thực không sợ đắc tội người khác tại nơi đây sao?
Nghiêm túc mà nói nơi này chẳng có quy tắc nào cả, nhưng trong lúc mọi người vui chơi cuồng nhiệt, đều cần phải thức thời, hiểu được đâu là giới hạn cuối cùng.
Nếu như thực sự phá vỡ ranh giới này, không biết rằng tháng kế tiếp lúc đi nước ngoài làm ăn, có bị chết ở đầu đường xó chợ nào không.
Cố Tuyết nghi đối với ánh mắt của mọi người xung quanh coi như không có gì, cô vẫn an ổn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông số 79.
79 ngược lại cũng rất biết điều, lập tức hỏi: “Cô cần tôi làm cái gì?”
Cố Tuyết Nghi đặt ly rượu vào trong tay hắn: “Đổi cho tôi một ly nước trái cây.”
Người xung quanh tức khắc nhìn chằm chằm động tác của bọn họ.
Người bên cạnh rút số điên cuồng gào thét, nhưng cũng không thể lôi kéo sự chú ý của họ.
79 gật đầu, xoay người đi lấy nước trái cây.
Nhân viên tại quầy phục vụ động tác càng thêm nhanh chóng, vội vàng chuyển ly nước trái cây tới tay hắn.
79 cứ như vậy mà bưng trở về đưa cho Cố Tuyết Nghi.
Ngay khi Cố Tuyết Nghi mới vừa đưa tay ra nhận, bên trong sân phút chốc trở nên lạnh tanh, sau đó cô gái cầm mic nghẹn ngào hô lớn: “399!”
Đó là số của Cố Tuyết Nghi.
Tất cả mọi người đều hướng tới người rút trúng số 399 mà nhìn vài cái.
Đó là một thanh niên không mang mặt nạ, tuổi chừng hai mươi.
Hắn đánh số 147.
thanh niên kia khẩn trương cầm lấy tờ giấy, trong chốc lát, đầu đầy mồ hôi…
“Tôi, yêu cầu của tôi…”
Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn thoáng qua những người đi theo bên cạnh mình, bắt đầu từ 79, phía sau 93 là một đám người, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào tên kia.
Ánh mắt nhìn không ra ác ý, nhưng cũng chẳng có chút hiền lành nào.
Cố Tuyết Nghi cũng nhịn không được mà thở dài thay hắn.
Vận khí của cô thực sự quá tốt,lần đầu tiên đã rút trúng lá vương bài.
Làm cho tất cả mọi người đều sôi sục tinh thần, vừa muốn bắt được cô, vừa lại không dám.
Nếu như đổi thành kẻ khác, có thể hắn sẽ đánh bạo một lần.
Còn người trước mặt này, không hề mang mặt nạ, điều này chứng tỏ hắn không phải khách, mà là kẻ hầu.
Hắn làm gì có lá gan lớn như vậy?
thanh niên hít sâu một hơi, đang muốn lên tiếng, hai bên trái phải đột nhiên vang lên một giọng nam: “Ai nha, không nghĩ ra được phải không, vậy như thế này đi,chờ lát nữa nhắc lại yêu cầu của cậu, dù sao trước 12 giờ vẫn phải giữ lời hứa.
Đúng không? Tiếp theo.”
Người mở miệng là một kẻ có cái bụng tròn, đóng vai hiền từ đứng ra giải vây.
thanh niên kia rất vất vả mới nổi lên được một chút dũng khí, ngay lập tức liền bị chọc thủng.
“Vậy, vậy người tiếp theo đi.” thanh niên nói.
Microphone rất nhanh dời đến trước mặt người kế tiếp.
“Cô không lo lắng sao?” 79 hỏi.
Cố Tuyết Nghi cười khẽ, cúi đầu nhấp một miếng nước trái cây: “Không lo lắng.”
“Cô có biết tên béo kia vì sao lại muốn chặn lời hắn không?”
“Hửm?”
“Chỉ một lúc nữa, sẽ có người chủ động tiếp xúc tên nhóc kia, dùng lợi ích trao đổi với hắn, để hắn đưa ra yêu cầu với cô.
Đến lúc đó, yêu cầu sẽ còn quá đáng hơn nhiều.” 79 chậm rãi nói.
Giống như là có ý định muốn làm Cố Tuyết Nghi sợ hãi.
Cố Tuyết Nghi: “Vậy à.”
79: “…”
Cảm thấy mình đang nói với không khí vậy.
79 nhịn không được mà suy nghĩ cẩn thận hơn về người trước mặt này.
Đó hoàn toàn là một cô gái xa lạ, cô trước đây chưa từng tới nơi này.
Nhưng biểu hiện lại không sợ hãi chút nào, một chút cũng không sợ… Là người không biết sợ sao?
Rất nhanh những người chơi kia đều đã ra yêu cầu xong.
Chỉ còn sót lại vị khách số 147 kia còn chưa nói ra yêu cầu.
thanh niên một lần nữa đi tới trước mặt của Cố Tuyết Nghi, lúc này đây hắn dường như không còn lo lắng, trên mặt cũng không có một chút sợ hãi nào.
Hắn đi về phía Cố Tuyết Nghi lộ ra nụ cười ác ý, nói: “Tôi yêu cầu, bất luận tôi nói với cô yêu cầu gì, cô đều phải nói với anh ta giống như vậy..”
Hắn chỉ vào 79.
Mọi người ở đây hít sâu một hơi.
Yêu cầu này, giống như ước với thần đèn Aladin, nguyện vọng thứ nhất của ta, là có thêm một nguyện vọng, như vậy là tăng thêm một cơ hội…
Tên này thật sự không sợ bị rơi đầu a!
“Cô không thể từ chối.” thanh niên nói.
Cố Tuyết Nghi thu hồi lại chút thương hại vừa rồi.
Kẻ này đúng là một tên vừa ngu xuẩn vừa độc ác.
Cố Tuyết Nghi nói một tiếng: “Được thôi.”
thanh niên kích động hẳn lên, hắn nói: “Trước hết đưa tôi 10 triệu tệ! Mau, cô nhanh nói với anh ta.”
Cố Tuyết Nghi nói: “Không được.”
thanh niên tỏ vẻ tức giận: “Cô không muốn tuân theo quy tắc?”
thanh niên khựng lại, sau đó dùng giọng điệu pha lẫn âm cười ác ý: ” Không thì đổi lại, cô ngủ với tôi trong vòng một tiếng.”
Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn thoáng qua 79.
Tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía 79.
“Anh muốn cho hắn cũng ngủ cùng anh trong vòng một giờ sao?” Cố Tuyết Nghi nhướng mày.
79: “…”
79 bẻ xương ngón tay: “Được thôi.”
thanh niên lúng túng lui về phía sau nửa bước: “Không cần anh ta.
Chỉ cần cô…”
“Anh ta đi, tôi thì không được.” Cố Tuyết Nghi nói: “Mỗi người chỉ có thể đưa ra một yêu cầu, cầu đã sử dụng hết.
Hiện tại cậu không có tư cách đề nghị yêu cầu nữa rồi…”
“Không có khả năng!” thanh niên chỉ vào 79: “Vậy cô dựa vào cái gì sai khiến anh ta?”
“Bởi vì anh ta là người hầu của tôi mà, tôi bảo anh ta đi bưng trà rót nước, đó là việc mà anh ta phải làm.
Mà không phải là tôi đưa ra yêu cầu với anh ta.” Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói: “Đầu óc của cậu hình như không được tốt lắm.”
thanh niên đột nhiên nóng nảy đứng lên: “Không đúng, không đúng, vì sao tôi không đươc đưa ra đề nghị? Rõ ràng cô vừa rồi đã đáp ứng yêu cầu của tôi…”
” Yêu cầu đó của cậu, cũng giống như khi nguyện ước với thần, nếu cậu ước có tiền với nước, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, nhưng sẽ không đưa một giọt nước nào.
Cậu chỉ có duy nhất một nguyện vọng.
Vậy làm sao có thể xin thêm, xin thần hãy cho tôi thêm chút nước sao?”
thanh niên đã bị cái loại logic này làm cho choáng váng.
Nhưng những người khác thì lại rất tỉnh táo.
“Không sai.” Người đàn ông phụ trách dẫn dắt tiết mục lên tiếng: “Cô nói không sai.
Cậu đã mất đi cơ hội nói yêu cầu.”
thanh niên không nghĩ tới mình cứ như vậy mà lãng phí một cơ hội.
Sớm biết như vậy… Sớm biết như vậy hắn sẽ trực tiếp yêu cầu đối phương cho hắn tiền!
Có lẽ hắn cũng có thể học cô, để cô làm người hầu, vậy hắn có thể thoả thích nói yêu cầu!
thanh niên quay đầu nhìn đám người xung quanh, lộ ra ánh mắt tràn đầy hận ý.
“Hiện tại tôi muốn thay đổi yêu cầu!” thanh niên lên tiếng nói: “Cô đưa tôi 5 triệu, chỉ cần 5 triệu là được!”
“Cậu đã phá hư quy tắc, chúng tôi cũng chỉ có thể ném cậu ra ngoài.”Người đàn ông chủ trì lạnh giọng nói.
thanh niên một lần nữa lộ ra biểu tình hốt hoảng luống cuống, hắn nhào tới bên người Cố Tuyết Nghi, quỳ dưới làn váy của cô.
Cố Tuyết Nghi rút chân mình ra, nói với 79: “Đánh hắn.”
thanh niên không ngờ chiêu này của mình không dùng được, thế mà lại gặp phải một người khách nữ “ý chí sắt đá” đến thế.
Hắn hốt hoảng đứng lên muốn lui về.
Dưới lớp mặt nạ, 79 bĩu môi, chân dài vươn ra, một tay bắt lấy cổ áo thanh niên, ném cả người hắn lên trên bàn rượu.
Ly thủy tinh vỡ vụn ra, đâm thẳng vào da hắn, khiến hắn đau đớn kêu to, nhìn về phía tên béo nói: “Cứu tôi”.
Tên béo vội vàng né tránh.
Cố Tuyết Nghi cũng chỉ về phía tên béo kia: “79, đánh hắn.”
Cho dù là tên béo, hay là tên nhóc kia, muốn đánh chủ ý lên người 79, cô không hề quan tâm chút nào.
Nhưng nếu muốn tùy tiện xem cô là đá kê chân, vậy thì không được.
79 cũng linh hoạt sai sử người hầu số 93 của mình, đè tên thanh niên kia xuống, tiếp tục đánh.
Còn bản thân thì đi về phía tên béo kia.
Tên béo liên tục lùi về phía sau: “Ngài hãy nghe tôi nói, việc này không hề liên quan đến tôi, là tên đó, chính là hắn, chính hắn chỉ bừa thôi.
Một tên tiếp viên như hắn làm sao mà có đạo đức được chứ, ngài nói có đúng không?”
Mắt thấy không còn đường lui, tên béo mài chân định chạy.
79 túm lấy cổ áo hắn, cầm ly thủy tình bên cạnh đập thẳng lên mặt hắn.
Thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, tên béo “A” lên một tiếng.
79 cầm lấy mảnh vỡ, đâm thẳng vào con ngươi hắn.
Trong miệng tên béo phát ra tiếng kêu như sói tru: “Không, không, Phong…”
79 dùng một tay đánh vào cổ hắn.
Tên béo trợn tròn mắt, vội vàng xua tay.
79 mới thong thả buông tay ra.
Tên béo thở phì phò, lúc này mới nhớ nghĩ đến hôm nay kẻ làm chủ nơi này là ai.
Kẻ đứng ở đầu chuỗi thức ăn, thực chất….
thực chất là người phụ nữ kia.
Tên béo nhìn về phía Cố Tuyết Nghi: “Cái yêu cầu kia chủ ý của hắn, không phải là do tôi đề ra.
Thật sự không phải… Tôi chỉ muốn thay đổi chút điều khoản trong hợp đồng thôi.
Thật đấy.
Ngài, ngài nói