Sau một ngày ngủ mê, ta được Thiền Nhi đánh thức.
Cô cung nữ này từ sau đêm giao thừa năm ngoái bị ta dọa cho sợ xong, một năm tròn thấy ta đều đi đường vòng, cho nên khi tỉnh lại nhận ra người đầu tiên nhìn thấy là nàng, ta quả thực kinh hãi.
Nàng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với ta.
Nàng sững sờ một chút, chợt trong mắt ánh lên vui sướng to lớn, nôn nóng nói: "Cuối cùng Thẩm nương tử cũng tỉnh rồi.
Sau khi cô ngất đi, bệ hạ nổi giận, nói muốn đánh chết Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu.
Bây giờ người đã bị kéo đến Dịch Đình, muộn nữa sợ sẽ không còn kịp..."
Ta nghe đến ngây người, không phải tự Lý Tư Diễm hạ lệnh đưa ta lên tường thành sao, tại sao lại tìm Kim Liên và Kim Liễu gây chuyện?
Dưới sự sợ hãi, ta lập tức ngồi dậy, kéo tay áo Thiền Nhi nói: "Xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng!"
Thiền Nhi nhìn bốn bề vắng lặng, đè thấp giọng nói: "Thái y đến xem qua nói Thẩm nương tử ngất đi là vì bị phong hàn.
Bệ hạ cảm thấy các nàng trông nom lơ là, hôm qua dưới cơn thịnh nộ liền..."
Ta càng nghe càng kinh hãi, lập tức xoay người bước xuống nghĩ cách cứu Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu.
Kết quả áng chừng nhầm độ cao, suýt nữa vấp ngã.
Ta trợn mắt nhìn nơi vừa mới ngủ.
Không đúng nha! Đây không phải giường nhỏ của ta, nhìn có hơi giống chiếc giường êm trong Ngự Thư Phòng Lý Tư Diễm!
Ta lại vội vàng nhìn quanh bốn phía, cả người đều ngây ngốc.
Chết mất, đây không phải là Ngự Thư Phòng sao?
Thiền Nhi nhỏ giọng nói: "Bệ hạ sợ phòng nương tử không đủ ấm áp nên nhường giường người thường nghỉ cho nương tử dùng."
Ta có phần khó mà chấp nhận, nhéo bắp đùi mình một cái.
Đau đớn, không phải nằm mơ!
Thiền Nhi nhắc nhở ta: "Kim Liên và Kim Liễu..."
Đúng, ta giật mình phản ứng lại, tạm thời không cần quan tâm chuyện Ngự Thư Phòng, cặp đôi Kim ngốc nghếch này không thể để cho Lý Tư Diễm giết một cách không rõ ràng!
Ta khoác áo vào, hùng hùng hổ hổ chạy đến đại điện gọi to bệ hạ.
Thiền Nhi diễn cũng rất đủ bài, giả vờ giả vịt hô mấy lời xã giao kiểu nương tử chậm một chút, rồi là quay về nghỉ ngơi thêm đi, thực ra hận không thể bảo ta chạy nhanh hơn chút.
Nhóm tiểu cung nhân không dám bước lên, cuối cùng là Tố Hành trấn thủ cửa lớn ngăn cản ta, mặt không đổi sắc nói: "Bệ hạ giao phó không cho phép ngươi ra ngoài."
"Ngươi là cái quả mướp gì!" Một tay ta đẩy nàng ta sang một bên, cả giận nói: "Thường ngày Kim Liên Kim Liễu cũng gọi ngươi một tiếng cô cô, ngươi thấy chết không cứu thì thôi còn muốn ngăn cản ta!"
Tố Hành loạng choạng một bước, đứng thẳng người thản nhiên nói: "Đây là bệ hạ giao phó, chúng ta làm hạ nhân không cãi lời được.
Nếu ta thả ngươi ra, cổ trên đầu mình cũng khó đảm bảo."
Ta thở hồng hộc giằng co với nàng ta, Tố Hành không nhường một bước, lạnh mặt hỏi Thiền Nhi: "Ngươi nói cho nàng biết?"
Thiền Nhi cúi đầu.
Tố Hành "hừ" một tiếng, chắp tay không nói.
Ta bị ngăn ở cửa, chỉ cảm thấy choáng đầu không có sức lực.
Hôm nay là triều hội lớn, chắc hẳn Lý Tư Diễm còn chưa tan triều, vậy phải làm sao? Hắn không quay về, Tố Hành tuyệt đối sẽ không thả ta ra ngoài, trừ khi...
Ta lạnh lùng trừng Tố Hành một cái, kéo Thiền Nhi trở về Ngự Thư Phòng.
Giọng nói Thiền Nhi đã có chút nghẹn ngào: "Làm sao bây giờ nương tử, em không muốn Kim Liễu Kim Liên bị..."
Ta ngắt lời nàng, nói: "Em thả lỏng."
Thiền Nhi ngơ ngác: "Nương tử muốn làm gì...!Á!"
Ánh mắt ta nghiêm nghị, lấy ngón tay làm đao, một chưởng đánh vào gáy nàng.
Thiền Nhi trợn to mắt, kêu lên một tiếng đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Xin lỗi Thiền Nhi muội muội, để em ngủ một lát đi.
Ta đặt nàng lên giường đắp chăn kỹ, cởi xiêm y của nàng xuống mặc lên người mình, mở cửa sổ lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Tố Hành này có một điểm tốt đó là vô cùng gò bó theo khuôn phép, với đầu óc đơ cứng của nàng ta đương nhiên không nghĩ ra cửa sổ cũng có thể ra ngoài.
Ta ra Tử Thần điện thấy bốn bề vắng lặng, rảo bước về phía Dịch Đình.
Chỉ mong có thể kịp tới cứu cặp đôi Kim.
Mặt trời ban trưa độc địa, ta đội nắng đi nhanh hơn, cuối cùng đuổi kịp đội ngũ kéo hai nha đầu xui xẻo ở cửa Dịch Đình cung, dẫn đầu là hai thị vệ, chính là nhóm người hồi trước kéo ta đến Dịch Đình.
Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp.
Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu nhìn thấy ta như nhìn thấy tiên nữ Bồ Tát, kích động đến kêu lên ư ư a a.
So với sự vui mừng điên cuồng của hai nàng, sắc mặt hai thị vệ có thể nói là tuyệt vọng.
Tên tuổi của ta ở Tử Thần điện như sấm bên tai, ai cũng biết ta vừa ngang ngược vừa nóng tính, chọc ta điên lên thì ngay cả Hoàng đế cũng dám đánh, quả thực là một bà điên không chọc được.
Thấy ta như gà mái mẹ che chở con, khí thế hung hăng đi tới, thị vệ kia cố gắng uy hiếp ta nói: "Thẩm khởi cư lang, giết hai tội tỳ này là bệ hạ đích thân hạ chỉ.
Thế nào, ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Ta liếc xéo hắn một cái, đứng trước mặt Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu, chống nạnh cười khẩy nói: "Bớt mang bệ hạ ra dọa ta đi, bà đây không sợ hắn.
Oan có đầu nợ có chủ, ta không làm khó các ngươi, đi tìm Lý Tư Diễm qua đây, bà đây tự mình nói đạo lý với hắn! Mau đi!"
Thị vệ kia tức giận nói: "Việc nhỏ này sao phải làm phiền bệ hạ! Thẩm khơi cư lang quá ngang ngược rồi đấy!"
Ta hất cằm lên, bước một bước tới gần hắn, cười lạnh nói: "Ngang ngược? Ngươi nghĩ cho kỹ càng, ta là đồ chơi bệ hạ dung túng nhất, hắn còn không nói gì, đến lượt các ngươi bất bình thay hắn chắc? Ta cho ngươi biết, hôm nay không theo ý ta, bà đây sẽ đâm vào kiếm của ngươi, ngươi tự cân nhắc hậu quả!"
Không chỉ hai thị vệ này, ngay cả Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu cũng sợ ngây người.
Một năm nay ta vẫn luôn đóng vai Khởi cư lang không có tình cảm ở Tử Thần điện, khách khí, nhiệt tình thân thiện, đã rất lâu không buông thả bản thân như thế, khiến bọn họ đã quên bản chất con người ta - Nữ sử quan hung hãn nhất toàn Trường An.
Mặc dù cảm thấy có lỗi với hai thị vệ xui xẻo này, nhưng vì cứu cặp đôi Kim, ta vẫn phải liều một phen.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng hai thị vệ kia vẫn lựa chọn khuất phục.
Hai người bày ra bộ dạng ấm ức như chịu thiệt thòi lớn lao áp giải Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu trở về Tử Thần điện, tìm Hoàng đế định đoạt một lần nữa.
Như vậy mạng hai người bọn họ xem như được bảo toàn.
Ta yên tâm rồi, lúc này mới nhớ ra mình còn là bệnh nhân, triệu chứng choáng đầu hoa mắt phát tác, cơ mà thuốc của Thái y viện kê coi như hữu dụng.
Mặc dù đầu vẫn choáng váng nhưng không như ngày hôm qua đi đường cũng co giật.
Đi tới Tử Thần điện, chỉ thấy một đám đông người đứng bên ngoài, Lý Tư Diễm mặc long bào gấm vàng chói mắt đứng đầu, một tay chỉ về đằng trước hình như đang mắng người.
Ta nói với một thị vệ bên cạnh: "Là ai đang quỳ đó? Nhìn trông giống Tố Hành."
Thị vệ nghiêm mặt nói: "Tố Hành cô cô không coi chừng Thẩm khởi cư lang, theo lý nên chịu phạt."
Ta lắc đầu nói: "Ta không nghĩ vậy."
Mặc dù Tố Hành đáng ghét nhưng nàng ta cũng là nhận mệnh lệnh của cẩu Hoàng đế mà làm việc, không trách được nàng ta.
Ta đẩy đám cung nữ thái giám ra, bước thẳng lên bậc thang, nói với Lý Tư Diễm: "Vì sao bệ hạ trách phạt Tố Hành cô cô?"
Nghe thấy tiếng nói của ta, Lý Tư Diễm quay đầu lại, bất ngờ nói: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Thấy ta dẫn thị vệ và cặp đôi Kim bị trói đến, hắn lập tức hiểu ta ra ngoài làm gì, lông mày nhướn lên, cười lạnh một tiếng, nói: "Bị bệnh không ngoan ngoãn nằm đó, chỉ toàn ra ngoài chạy lung tung.
Chỉ là mạng hai tiểu cung nhân cũng đáng để ngươi chạy vạy như vậy?"
Tiểu Kim Liễu rõ ràng co rúm lại một chút, thân thể nhỏ cuộn tròn lại.
Ta xoa đầu nàng, thản nhiên nói với Lý Tư Diễm: "Bệ hạ cảm thấy không đáng nhưng ta cảm thấy rất đáng.
Mạng người đều là quý giá, ta ghét nhất nhìn thấy người khác chết một cách không minh bạch."
Lý Tư Diễm rủ mắt xuống, có lẽ cũng hiểu ta nói chết không minh bạch có điều ám chỉ.
Ta nhìn thẳng vào mắt Lý Tư Diễm nói: "Bệ hạ không cần trách phạt người không liên quan vì ta, không mời thái y là ta tự chủ trương, không liên quan đến hai đứa nhỏ ngốc này, nhảy cửa sổ chạy trốn cũng là chủ kiến của ta, không cần vì vậy mà khiển trách nặng Tố Hành và Thiền Nhi."
Tố Hành đột nhiên bị ta điểm danh, không dám mảy may nhúc nhích, quỳ dưới đất cao giọng nói: "Là nô tỳ sơ suất thả Thẩm khởi cư lang ra ngoài, bệ hạ phạt rất đúng."
Lý Tư Diễm cười nói: "Ngươi xem, ngươi phí hết tâm tư cứu người ta, người ta cũng không nhận ân tình của ngươi đâu."
Hắn cười một tiếng như vậy, kết hợp với lời thoại này khiến ta nhớ tới nhân vật phản diện phách lối lại gian ác trong sách tranh.
Nếu như hắn là nhân vật phản diện vậy ta chắc chắn là chính phái trong chính phái, dạng Nữ sử quan nhiệt huyết chính nghĩa toàn thân tỏa ra ánh sáng chính đạo.
Ta hất mái tóc về đằng sau, nghiêm túc nói: "Ta cần gì quan tâm nàng ta nhận hay không nhận.
Đây chính là đạo lý của ta, dù nàng ta vẫy đuôi nhận hèn với bệ hạ, ta cũng cảm thấy nàng không làm sai."
"Ồ, nếu các nàng đều không sai, vậy là ai sai đây?" Lý Tư Diễm cười híp mắt hỏi ta.
"Đương nhiên là bệ hạ." Ta bình tĩnh vạch ra vấn đề của hắn: "Hôm qua là bệ hạ cưỡng ép kéo ta đến tường thành dưới trời tuyết lớn.
Hôm nay cũng là bệ hạ không cho ta ra Tử Thần điện, ta mới bí quá hóa liều nhảy cửa sổ."
Lý Tư Diễm cười đến chảy nước mắt: "Lâu lắm rồi không thấy ngươi nghiêm trang phân trần thị phi, cái miệng này vẫn lanh lợi như vậy."
Ta nhìn hắn chằm chằm, nói: "Không phân trần thì không phân trần, ngươi thả hai người này ra!"
Lý Tư Diễm nói: "Ngươi xin trẫm, trẫm sẽ thả người."
Lại có chuyện tốt đến vậy? Ta nghe lời nói: "Cầu xin bệ hạ thả Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu."
Nhận được ánh mắt điên cuồng ám chỉ của Thiền Nhi, ta lại bồi thêm một câu: "Còn có Thiền Nhi và Tố Hành."
Không thể không nói, lăn lộn trong cung sắp hai năm, tâm tính của ta đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Lúc nên cúi đầu thì cúi đầu, giảm thiểu đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Cũng học được làm sao vuốt xuôi lông Lý Tư Diễm, thỏa mãn lòng tự trọng làm Hoàng đế của hắn, để hắn điềm đạm hơn một chút, không nên động một tí là nóng nảy.
Chúng ta đang thuần hóa lẫn nhau, giống như hai con nhím gai đi vòng quanh khôi giáp của đối phương.
Bề ngoài nhìn vào là một đôi quân thần bình yên vô sự, nhưng trên thực tế chúng ta vẫn là hai loại người hoàn toàn khác biệt, vĩnh viễn không thể nào thực sự hiểu nhau.
Mâu thuẫn khắc sâu như lạch trời, sớm muộn sẽ có một ngày bùng phát ra.
Sau khi xin Lý Tư Diễm thả cặp đôi Kim, ta muốn về phòng mình thay y phục, kết quả bị cẩu Hoàng đế túm được cổ áo sau gáy một phát, tóm trở về như con gà con.
Hắn nghiến răng hỏi ta: "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Ta khó hiểu nói: "Ta về phòng thay y phục."
Hắn xách cổ áo sau của ta, kéo ta về phía Ngự Thư Phòng, vừa kéo vừa nói: "Không cần, Khánh Phúc đã chuyển hết đồ đạc của ngươi đến thư phòng.
Trước khi ngươi khỏi bệnh, trẫm đặc chuẩn cho ngươi ở lại thư phòng."
Giọng điệu của hắn nghe cực kỳ vui vẻ, giống như ban thưởng cho ta đại ân điển tuyệt thế gì vậy.
Lông tơ sau gáy ta dựng đứng lên, cấp tốc nói: "Tuyệt đối không thể, Ngự Thư Phòng là nơi quân dụng, sao có thể cho một kẻ tiểu thần như ta làm phòng ngủ?"
Kệ mẹ hắn chứ, ai thèm ngủ lại thư phòng của hắn! Hắn không lo nửa đêm ta lần mò đến bàn hắn lật xem quân quốc cơ mật, ta còn chê giường hắn quá khó nằm nữa đó!
Cẩu Hoàng đế nhíu lông mày, đột nhiên thổ ra một câu độc ác làm ta quá sợ hãi: "Không muốn ngủ Ngự Thư Phòng chẳng lẽ ngươi muốn ngủ nội điện sao?"
Ta suýt nữa phun ra một ngụm máu: "Ngươi!"
Thấy ta lảo đảo chực ngã, Lý Tư Diễm vội vàng giữ vai ta xem xét, vẻ lo lắng hiện lên trong đáy mắt.
Ta hít sâu hai cái, chớp mắt nói: "Ta không sao, choáng đầu thôi."
Thấy hắn cách ta gần như vậy, chóp mũi sắp dán lên, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt ta, ta lập tức cảnh giác, sải một bước dài về đằng sau: "Ta bị phong hàn, đừng để lây bệnh cho bệ hạ."
Đương nhiên Lý Tư Diễm không tin cái cớ của ta, vươn tay chạm lên trán ta, "hừ" lạnh nói: "Bây giờ mới nhớ ra trên người mình có bệnh? Ban nãy lúc chạy khắp cung khỏe mạnh đến tám ngựa kéo không nổi cơ mà.
Được rồi, mau lên giường đi, đừng lượn lờ bên ngoài nữa."
Vừa nói đến phải ngủ trên giường hắn, ta ngàn lần không muốn.
Nhưng thấy vẻ mặt Lý Tư Diễm đầy quyết tâm không cho ta chạy, ta đành phải xin cái đỡ hơn: "Nhưng ta cũng không thể nghỉ ngơi dưới mí mắt bệ hạ được.
Bệ hạ có thể chuyển cho ta một cái bình phong đến được không?"
Làm một chủ sở hữu thú cưng tốt, ngoại trừ không cho phép ta xuất cung ra, Lý Tư Diễm cũng coi như là xin gì được nấy.
Nghe thấy ta đòi bình phong xong, hắn thoải mái gật đầu, tìm Khánh Phúc đến nói: "Ngươi đến nhà kho mang...!bình phong thêu sơn thủy Tiết Độ Sứ Lũng Tây tặng đưa cho nàng."
Khóe mắt Khánh Phúc rõ ràng co giật, nhắc nhở: "Bình phong đó quý giá..."
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Không sao, đồ quý giá của trẫm nhiều, mau đi."
Khánh Phúc hết cách, đành phải dẫn mấy tiểu thái giám ra ngoài mở phòng kho, chuyển bình phong đắt đỏ trong truyền thuyết kia ra.
Thực ra quý hay không quý ta cũng chẳng có cảm giác gì, dù sao cũng là bày trong thư phòng của hắn.
Nhưng mức độ quý giá của tấm bình phong này vẫn vượt qua sức tưởng tượng của ta.
Có những đồ dùng trong nhà không thể gọi là đồ dùng trong nhà, tính trưng bày của nó vượt xa tính thực dụng.
Tỷ như bình phong giới đế vương khí phách hiên ngang trước mặt ta này.
Khánh Phúc tự mình tiến lên cẩn thận từng tí vén gấm phủ bảo vệ bình phong xuống.
Ta hoa mắt, bị bức thêu sơn thủy đồ sộ chợt xuất hiện làm cho suýt ngất đi.
"Bình...!bình phong này là bút mực của Hàn đại gia!" Đến khi nhìn thấy rõ, ta bị chấn động đến ngồi liệt trên giường, hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Ta nhìn trân trân bức sơn thủy "Sở tụ vân quy" không chớp mắt, miệng lẩm bẩm: "Trời ơi, Hàn đại gia lúc còn sống đã thiêu hết tất cả bức tranh, mặc bảo lưu lạc trên thế gian có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngàn vàng khó cầu, làm sao...!làm sao tự dưng xuất hiện trên tấm bình phong lớn này, còn là thêu ra.
Thực là vô cùng khéo léo, có một không hai trên đời..."
Cả nhà ta đều là người yêu văn thích tranh, trước giờ trong nhà cất giấu rất nhiều tranh đẹp của văn nhân, nhưng gom tất cả thư họa trong nhà lại cũng không bằng một bức tranh nhỏ Hàn đại gia tiện tay vẽ.
Đột nhiên thấy được tiên phẩm như thế, ta giống như chuột sa chĩnh gạo, tay chân không biết để đâu.
Khánh Phúc ghét bỏ nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ta, không mặn không nhạt nói: "Thẩm khởi cư lang có mắt nhìn tốt, bức sơn thủy này đúng là Hàn đại gia vẽ lúc bình sinh, được Sài đại nhân tìm về thêu thành bình phong.
Bây giờ bệ hạ nhân từ ban nó cho ngươi dùng, ngươi còn không mau mau tạ ơn?"
Đối lập với sự si mê của ta là sự thờ ơ của Lý Tư Diễm khi đối diện với bức bình phong giá trị liên thành này, thậm chí lộ ra vẻ mặt hoang mang "thứ đồ chơi này tốt chỗ nào?"
Ta nghi ngờ ngay cả Hàn đại gia là ai hắn cũng không biết, dù sao hắn chính là Hoàng đế không có học thức nhất bổn triều.
Nhưng mà thấy ta yêu thích bình phong của hắn như vậy, lòng hư vinh của Lý Tư Diễm đạt được thỏa mãn cực lớn, lại cứ khăng khăng không thừa nhận.
Hắn chậm rãi ngồi về bàn sách, bưng chén nước lên lắc lắc, giả