Thượng Quan bảo lâm im lặng hồi lâu, đột nhiên nói lí nhí như muỗi kêu: "Lúc trước còn ở khuê phòng từng nghe tới thanh danh của Thẩm nương tử."
Ta hỏi: "Nói là ta ba đầu sáu tay hay là nói ta ốm yếu bệnh tật?"
"Không...!không phải vậy." Ngón tay nàng căng thẳng xoắn khăn tay, rụt rè nói: "Trưởng tỷ cho mấy muội muội chúng ta xem qua lời bình thơ văn của Thẩm nương tử viết, còn có cả tuyệt cú cô tự làm."
Ta khẽ giật mình: "Ồ?"
Nàng như lấy dũng khí, cắn môi hỏi: "Tỷ muội chúng ta đều thích đọc văn chương của Thẩm nương tử, nhất là miêu tả phong cảnh đế đô, đến nay ta vẫn còn đọc đó.
Hôm nay Thượng Tị, không biết Thẩm nương tử có đi đối thơ cùng các tài tử không?"
Được tiểu mỹ nữ khen ngợi, ta ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: "Ai da, chỉ là tùy tiện viết giết thời gian thôi, không đáng nhắc tới.
Còn việc đối thơ...!Khụ, Thánh thượng chắc sẽ không cho ta đi."
Lý Tư Diễm không thích ta làm các loại hoạt động văn hóa...!ngoại trừ cùng hắn đọc sách ra.
Thượng Quan bảo lâm thất vọng "ồ" một tiếng.
"Không dối gạt Thẩm nương tử, lúc trước Ngụy tài nhân tỷ tỷ đến tìm ta nói chuyện mấy hồi.
Hai chúng ta khá hợp nhau, đều thích những thứ phong nhã thư họa.
Ngụy tỷ tỷ cũng thích thơ của Thẩm nương tử đó."
Chà chà, ta nghĩ thầm, tại sao nhóm vợ bé của Lý Tư Diễm ai nấy đều là tiểu tài nữ vậy nhỉ? Dựa theo thẩm mỹ chân chất của hắn, chẳng phải nên thích kiểu ngực to não phẳng sao?
Nghĩ lại lại thấy buồn cười, nhớ ngày đó ta cho Thượng Quan Lan tài liệu học tập thơ ca, hòng nâng cao tố chất văn hóa của nàng.
Nha đầu chết tiệt không học thức kia ngày nào cũng kêu gào muốn mang hết những thứ này đi kê chân bàn.
Ngoài miệng nói không muốn, thân thể cũng rất thành thật, không chỉ cất giữ cẩn thận, còn đưa cho bọn muội muội xem.
Nhớ tới bằng hữu tốt ngày xưa, ta không khỏi cong khóe miệng cười nói: "Cảm ơn các cô, nhưng mà từ lúc tiến cung đến nay, ta không làm thơ nữa."
Vừa nghĩ tới cẩu Hoàng đế ở gần đây, lòng vẽ vời văn chương gì đó của ta cũng mất, chỉ muốn phi lên một bút đâm chết hắn.
Xe ngựa chậm rãi đi đến bờ Khúc Giang.
Hôm nay thời tiết tốt, ngoài thành sông rộng mây gần, tầm mắt khoáng đạt, có thể nhìn thấy Thượng Lâm uyển cũ ở xa xa.
Trước kia lúc ta đến Khúc Giang rất ít khi thưởng ngoạn xung quanh biệt viện Hoàng gia, chỉ có một lần cùng Mạnh Tự tản bộ đi ngang qua, kết quả còn chưa tới gần đã bị thái giám mở đường cưỡng chế đuổi đi.
Lúc ấy ta còn cười nhạo lão Hoàng đế đúng là kiểu cách, ra ngoài chơi còn dùng màn trướng che mình đến kín mít, xem ra có vẻ hẹp hòi.
Đạo trời luân hồi, bây giờ người được màn trướng che chắn trở thành ta.
Ta rút ra cái khăn thứ ba, hắt hơi cái thứ mười hai trong ngày hôm nay, nhìn nhóm thái giám chạy đôn chạy đáo kéo màn trướng, trải thảm, cảm thấy chuyện này thực không hợp thói thường.
Anh giai, ngươi ra ngoài ngắm cảnh được chứ? Che chắn hết cảnh rồi, ngươi còn ngắm cái rắm gì!
Không có cảnh để ngắm, ta chỉ có thể buồn bực ngán ngẩm theo đuôi các tiểu nương nương, thỉnh thoảng trông về phía thủy tạ xa xa.
Chắc là các tài tử bắt đầu đối thơ rồi nhỉ, Mạnh ca ca có ở bên trong không?
Không riêng là Mạnh ca ca, ta còn nhớ những bằng hữu khác của ta, nhất là Thượng Quan Lan tỷ muội thân thiết của ta.
Hu hu hu, rất muốn cùng Tiểu Lan đánh cầu ngựa.
Cho dù bị nàng vung gậy mắng "Thẩm Anh, ngươi là đồng đội heo" cũng được.
Ta nghe tiếng vui đùa ầm ĩ của bách tính nơi xa, phải nói là tim gan ta cồn cào.
Bình thường luôn bị giam trong cung, không suy nghĩ đến thì cũng đành, nhưng bây giờ người đã đứng ở bờ Khúc Giang, lại không thể đi chơi cùng các bằng hữu, cảm giác này thật khó chịu làm sao.
Lý Tư Diễm ở đằng trước đang cười cười nói nói với Ngụy Uyển Nhi và Vương Phù Nương, cùng nhau đi lên đài cao trong biệt viện.
Ta đi theo bên cạnh Khánh Phúc, tâm trạng đã sớm bay đi thật xa, đột nhiên bị bước hụt thềm đá...
Ta kêu "á" lên một tiếng, lại một lần nữa ngã như chó đớp phân.
Ta luống cuống tay chân đứng dậy, nhìn thấy Ngụy Uyển Nhi, Vương Phù Nương, Thượng Quan bảo lâm, Lý Tư Diễm...!Một đám phong thái cao ngạo đồng loạt trừng mắt nhìn về phía ta.
Nhất là Vương Phù Nương còn hết sức làm màu tỏ vẻ kinh hãi, từ từ ngã vào trong ngực Lý Tư Diễm.
Lý Tư Diễm phối hợp ôm nàng ta, Thượng Quan bảo lâm trông thấy toàn bộ thao tác của nàng ta, lập tức lộ ra vẻ mặt chấn động kiểu "Má ơi, con chứng kiến việc đời rồi".
Ta sững lại trong thoáng chốc, dưới mấy chục ánh mắt tử vong nhìn chằm chằm, ta ảo não phủi đất trên đầu gối đứng lên, ủ rũ cúi đầu nói: "Quấy rầy các nương nương rồi, Thẩm Anh xin lỗi các nương nương."
Đám nương nương đương nhiên phải bày ra hình tượng tốt bụng trước mặt Lý Tư Diễm, thế là Vương Phù Nương trong ngực Lý Tư Diễm và Ngụy Uyển Nhi đứng bên cạnh tranh nhau nói: "Không sao, ngươi đứng lên đi."
Thượng Quan bảo lâm ngó ngó hai vị cung đấu đỉnh cao, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Nếu có người mở một lớp tập huấn xử lý chuyện hậu cung, chắc chắn vị muội muội này sẽ báo danh với tốc độ ánh sáng.
Ta trầm tư một chút, ừm...!Cảm ơn các nương nương, nhưng hình như ta đã tự mình đứng lên rồi.
Nhưng mà dù đám nương nương buông tha ta, Hoàng đế cũng không buông tha ta.
Lý Tư Diễm ôm Vương Phù Nương, đột nhiên nói: "Tuy ái phi xin cho nàng ta nhưng Thẩm Anh thất lễ ở ngự tiền, không thể không phạt."
Trong giọng nói cẩu Hoàng đế như giấu dao nhọn khiến cho cái mông vừa mới khỏi tháng trước của ta lại bắt đầu âm ỉ tê tái.
Ta bướng bỉnh lườm một cái trong lòng, con mẹ nó ngươi thích phạt thì phạt luôn đi, mấy tháng không gặp còn học đòi nghỉ lấy hơi rồi, tưởng là ta sẽ để ý lời nhảm ngươi sắp nói hơn sao, xí.
Cẩu Hoàng đế vênh váo đắc ý nói: "Ở đây quay mặt vào tường hối lỗi, trước khi trẫm trở ra, không cho phép xê dịch nửa bước."
Hắn đang bảo ta đứng gác sao?
Ta hành lễ qua quýt nói: "Thần biết rồi."
Cẩu Hoàng đế lại vô tình chọc ngoáy: "Thần? Bây giờ ngươi đã bị tước chức quan Khởi cư lang..."
Ta nghe lời sửa lại nói: "Dân nữ Thẩm Anh lĩnh phạt."
Lý Tư Diễm thấy ta vâng lời dễ bảo, im lặng hồi lâu không nói, cuối cùng quay người mang theo mấy mỹ nhân đi vào trong tòa tháp bên bờ, không nói một lời.
Nhìn chung mà nói đã tém tém vẻ kiêu căng lại rồi.
Ta nghĩ thầm: Chẳng thế thì sao? Ta đã nghe lời như thế rồi, đương nhiên hắn ngại tìm ta gây chuyện.
Cơ mà nghĩ lại, không đúng, cẩu Hoàng đế không có tâm, chắc hẳn là hắn không kịp chờ đợi muốn cùng các mỹ nữ vuốt ve gần gũi mới vội vàng quăng ta rồi vào nhà.
Hừ, đồ háo sắc.
Ta đứng ngoài cửa một hồi cảm thấy đầu hơi choáng váng, hỏi Khánh Phúc: "Khánh Phúc gia gia, có yêu cầu đối với tư thế đứng phạt không?"
Khánh Phúc cau mày nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Ta có bệnh thấp khớp, đứng lâu đau đầu gối." Ta tỏ vẻ đau đớn.
Khánh Phúc lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ đến việc lừa gạt gia gia ta.
Đứng tử tế, đừng nói nhảm."
Ta bĩu môi nói: "Được, không động thì không động.
Đúng rồi, ta muốn hỏi..."
Ta còn chưa hỏi ra miệng, trong tòa tháp đột nhiên vọng ra một tràng tiếng ca ngọt ngào của Vương Phù Nương:
"Dung dung bạch ngọc huy, ánh ngã thanh nga mi, bảo kính tự không thủy, lạc hoa như phong xuy."
Hát thật là hay, sự chú ý của ta lập tức bị thu hút.
Nàng ta hát hết một khúc, giọng nói đứt quãng của cẩu Hoàng đế vọng tới, hình như là khen nàng ta tiếng như hoàng oanh, múa như tiên hạc, vân vân...
Ta thu lại lỗ tai, nói với Khánh Phúc: "Xem ra các tiểu nương ương mới tới làm cho bệ hạ rất vui vẻ nha."
Khánh Phúc bực bội quay đầu đi chỗ khác, uể oải nói: "Đó là đương nhiên."
Ta buồn chán thám thính tin lá cải của Hoàng đế: "Khánh Phúc gia gia cảm thấy bệ hạ thích tiểu nương nương nào nhất?"
Đương nhiên Khánh Phúc không thể nào trả lời loại câu hỏi toi mạng này, ta tự hỏi tự trả lời: "Ta thấy bệ hạ đối xử với Ngụy tài nhân hơi khác...!Nhưng bàn về diện mạo vẫn là Vương tài nhân xinh đẹp hơn..."
Nghe ta nói đến càng ngày càng thái quá, chừng như muốn bình phẩm hết thảy nương nương cả cung từ trên xuống dưới một lần, Khánh Phúc không thể nhịn được nữa, nghiêm nghị trách cứ: "Đến Dịch Đình một chuyến rồi vẫn không hề có tiến bộ, chuyện riêng của bệ hạ và các nương nương há là chuyện ngươi có thể khua môi múa mép? Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa cẩn thận bệ hạ ra đây trị ngươi tội lắm mồm!"
"Hứ." Ta bị ông ta trách mắng, hậm hực nói: "Nói cũng không cho nói, quá ngang ngược."
Khánh Phúc cấm ngôn ta, ta không còn cách nào khác chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, thỉnh thoảng rút khăn ra hắt hơi một cái.
Trong tiếng chơi đùa của Lý Tư Diễm và các nương nương, đầu óc ta dần dần mơ màng, gật như gà mổ thóc giống hồi còn bé lúc đọc sách đến mệt.
Vừa mệt rã rời vừa mơ màng nghĩ: Lúc nào mới được về đây, truyền kỳ của ta còn chưa viết xong đâu.
"Thẩm Anh." Khánh Phúc chợt gọi ta một tiếng.
"Sao vậy?" Ta mở mắt ra nhìn Khánh Phúc.
Khánh Phúc nói: "Không nhịn được thì sang bên kia chợp mắt một lát đi, đừng ngất ở ngự tiền giống như lần trước, mất thể diện."
Ta nhớ tới chuyện lần trước ngất xỉu trên tường thành bị Lý Tư Diễm ném tới thư phòng, cả người lập tức nghiêm chỉnh lại.
"Yên tâm đi Khánh Phúc gia gia, ta còn chưa yếu ớt như vậy."
Khánh Phúc tỏ vẻ không tin lắm nhưng cũng không nhiều lời.
Trong tháp vẫn đang không ngừng vọng ra âm thanh, hình như là Vương Phù Nương và Ngụy Uyển Nhi đang thi thơ, nhưng mà trình độ thơ văn của Vương Phù Nương không quá tốt, vừa mới đối ba hiệp đã dùng hết vốn liếng nên thua cuộc.
Sau khi Vương Phù Nương thua thì đổi thành Thượng Quan bảo lâm thi với Ngụy Uyển Nhi.
Hai nàng thì lại là kỳ phùng địch thủ, ngươi qua ta lại quên cả trời đất.
Lý Tư Diễm ở một bên xem đấu, thỉnh thoảng sẽ khen ngợi đôi lời.
Ngụy Uyển Nhi đề nghị nói hay là bệ hạ cũng đối mấy lượt, bị cẩu Hoàng đế lạnh nhạt từ chối.
Cách một vách tường nên ta nghe không rõ lắm, lại rất nhanh cảm thấy nhàm chán.
Thấy thái độ Khánh Phúc thả lỏng, ta lại bắt đầu nói chuyện phiếm với ông ta: "Ngụy tài nhân cũng xem như có chút tài thơ."
Khánh Phúc lại mắc bệnh xỏ xiên: "Ô, Thẩm đại tài nữ thanh cao của chúng ta cũng đề cao người khác?"
Ta còn xỏ xiên hơn ông ta: "Ta từng không đề cao người khác trên con đường chữ nghĩa bao giờ? Ông làm người giống y như bệ hạ bảo bối của ông, bản thân văn dốt võ dát còn thích chê bai người đọc sách đứng đắn sao?"
Lý Tư Diễm chế giễu ta hủ nho, vô dụng không biết bao nhiêu lần.
Mới đầu ta còn nghiêm túc phản bác, về sau phát hiện hắn mới là hủ lậu nhất.
Ngoài miệng nói thư sinh làm lỡ việc nước, thực ra lén lút nỗ lực đọc sách không ít, ta cũng lười nói nữa, muốn bảo vệ chút lòng tự trọng mong manh của hắn.
Lông mày Khánh Phúc dựng lên, cả giận nói: "Ngươi lại nữa có phải không? Lão phu nói cho ngươi biết..."
Lời ông ta muốn nói với ta còn chưa nói xong, trên tòa tháp rơi xuống một quả cầu vải, đập vào đầu ta.
Khánh Phúc và ta cùng im lặng.
Cầu vải rất mềm, đập vào người không đau, nhưng ta rất ghét cảm giác bị xem như bia ngắm.
Nói trắng ra là cảm giác không được tôn trọng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên lầu, trông thấy một gương mặt xinh đẹp như phù dung nước Thục.
Là Vương Phù Nương.
Vương Phù Nương mở to đôi mắt tròn mà sáng ngời, liên tục khoát tay nói: "Ai da, ta không cố ý.
Thẩm nương tử không sao chứ?"
Ta nhìn sự hả hê không giấu được của nàng ta, thầm nghĩ: Không, chính là ngươi cố ý.
Không ngờ nha không ngờ nha, trong cung đình này còn có người diễn kém hơn cả ta.
Ta áng chừng quả cầu vải kia, cân nhắc có nên ném nó lại vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vương Phù Nương hay không.
Gần như là ngay tức khắc, Lý Tư Diễm xuất hiện ở sau lưng nàng ta, ôn hòa hỏi: "Sao vậy?"
Vương Phù Nương thướt tha yêu kiều quay lại nói: "Thiếp không cẩn thận làm rơi cầu xuống dưới, đập trúng Thẩm nương tử."
Lý Tư Diễm tùy ý nhìn ta một cái, kéo tay Vương Phù Nương muốn dẫn nàng ta rời khỏi cửa sổ, mày dài hơi nhíu lại, nói: "Đập thì cũng đập rồi, còn lo lắng cho nàng ta làm gì.
Quả cầu này dính tay nàng ta rồi, cũng không xứng cho nàng chơi nữa, ban cho nàng ta đi."
Ta cười nhẹ một tiếng, trở tay ném quả cầu vào sông Khúc Giang.
Lý Tư Diễm không quay đầu, nhưng nhìn từ góc độ của ta thấy lưng hắn có phần cứng đờ.
Khánh Phúc vội la lên: "Ngươi..."
Ta cười khẩy nói: "Lần trước thưởng ta hộp vàng, lần này thưởng quả cầu nhỏ, coi chỗ ta là thùng rác, đồ chơi rách nát gì cũng có thể ném vào sao?"
Khánh Phúc run tay chỉ vào người ta, trông như tức đến trúng gió.
Không