Vẻ mặt Ngụy Uyển Nhi rất lo lắng, bàn tay búp măng bất an vặn khăn tay.
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy được khuôn mặt tuấn tú của Lý Tư Diễm sầm xuống.
Ngũ quan hắn góc cạnh rõ ràng, khóe miệng và khóe mắt đều sắc như dao, lúc sầm mặt nhìn cực kỳ tàn độc, rất có phong thái bạo quân.
Ta không biết hắn lại đang tức giận cái quỷ gì, dù sao chắc là không liên quan đến ta.
Ngụy Uyển Nhi thấy ta tới, miễn cưỡng nở nụ cười với ta, nói: "Thẩm nương tử về rồi à? Có câu nào hay không?"
Hai tay ta dâng bản thảo lên cho nàng, dịu giọng nói: "Đây là câu cú chúng ta mới đối, đều là những thứ vụng về tầm thường, khiến Tài nhân chê cười rồi."
Nàng nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Thẩm nương tử."
Ta không nhiều lời nữa, khẽ cười nói: "Ta nên cảm ơn Tài nhân mới phải."
Dứt lời, ta cáo từ với nàng, quang minh chính đại đi qua bên cạnh cẩu Hoàng đế, ra ngoài trướng hít thở không khí.
Khánh Phúc đã chờ ta bên ngoài trướng rất lâu, vừa thấy ta thì lập tức kéo ta đến một góc không người, mắng xối xả: "Lão phu biết ngay một ngày ngươi không làm mưa làm gió là ngứa da! Vừa không nom ngươi là ngươi đã nhảy vào giữa đám nam nhân, đấy là chỗ ngươi nên đi sao? Đúng là không biết xấu hổ, không hề có tí dáng vẻ của một cô nương!"
Ta không hiểu sao bỗng nhiên bị mắng, lập tức mất hứng nói: "Đám nam nhân thì sao? Bà đây chơi cùng đám con trai từ nhỏ đến lớn, vả lại, đây là hai người Ngụy tài nhân và Lý Tư Diễm gật đầu cho ta đi đối thơ được chứ? Bọn họ đều không nói gì, Khánh Phúc gia gia ông sồn sồn lên cái gì?"
Khánh Phúc bị ta chọc tức đến dựng râu trừng mắt: "Ngươi còn cãi! Nếu như chọc giận bệ hạ, ngươi không sợ rơi đầu sao?"
Ta tự tin nói: "Chuyện ngày đó ông cũng nhìn thấy đấy, thằng cháu trai Lý Tư diễm này vốn dĩ không nỡ giết ta được không?"
Khánh Phúc một tay bịt miệng ta lại, hung hãn nói: "Ngươi ngậm miệng! Lão phu thấy ngươi bắt đầu nổi điên rồi đấy, mau lên xe ngựa nghỉ ngơi đi! Bên phía bệ hạ để lão phu đến ứng phó."
Ta lẩm bẩm nói: "Ông làm gì vậy? Ta rất tỉnh táo."
Nhưng Khánh Phúc quả quyết ta đã mất đi thần trí, tất cả âm thanh ta phát ra đều bị ông ta cho là ma bệnh nói sảng mà bỏ qua.
Ta không thích kiểu thái độ này của ông ta, chấp nhất chứng minh với ông ta rằng bệnh của ta không ảnh hưởng đến chiều sâu tư duy, phát biểu một tràng dài phân tích có trật tự:
"Ông xem, lần trước ta nói trúng tim đen của hắn, hắn cứng miệng không dám nhận, chỉ ném ta đến Dịch Đình hơn bốn tháng rồi lại gọi ta về Tử Thần điện.
Hừ, ta thấy là hắn chột dạ, hắn không nỡ làm gì ta...!Á!"
Lúc ta đang nói đến hăng say, Khánh Phúc múc lên một gáo nước, bất thình lình giội lên đầu ta.
Lạnh thấu tim.
Ta trừng mắt nhìn, không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Ta - một bệnh nhân - bị giội cả đầu nước lạnh.
Đang là thời tiết đầu xuân, mặt sông vừa mới tan băng, nước sông lạnh đến mức chỉ chạm đầu ngón tay cũng không chịu nổi, huống chi là bị giội đầy đầu.
Giác quan đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy cảm, ta lạnh đến răng đánh vào nhau, sợ hãi kêu lên, ra sức ôm chặt mình, tức giận la lên: "Ông làm gì thế!"
Khánh Phúc lạnh lùng nói: "Để ngươi tỉnh táo một chút."
Ông ta ném gáo nước sang một bên, kéo ta đến bên cạnh xe ngựa, giao phó tiểu thái giám: "Nhốt nàng ta ở trong xe, đừng để nàng ta chạy loạn."
Tóc còn đang không ngừng nhỏ nước, ta liên tục hắt xì mấy cái, đầu vừa choáng vừa đau như sắp nứt ra.
Hai thái giám đỡ ta lên xe ngựa, ta không còn sức lực, mềm oặt trượt xuống từ trên chỗ ngồi.
Tư thế trượt xuống giống hệt như sợi bún trên mép thìa.
Khánh Phúc tự mình xách ta ngồi lên tử tế, chỉnh mặt ta ngay ngắn, dùng giọng rất nhẹ nói: "Lão phu giội nước ngươi là muốn cho ngươi tỉnh táo lại.
Ngươi nghe lấy: Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.
Bốn tháng trước bệ hạ có thể nể chút tình ý này mà giữ cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ hậu cung người thuận hòa, ca múa thái bình, sẽ còn phá lệ rộng lượng với ngươi sao?"
Ta tức đến nổ phổi nói: "Đương nhiên hắn sẽ không.
Ai mà không biết bây giờ hậu cung hắn ba ngàn giai lệ, vô cùng vui vẻ, nhưng vui vẻ như vậy tại sao còn phải gọi ta từ Dịch Đình ra? Khởi cư lang của hắn xin nghỉ thì mượn một biên soạn trong Sử quán dùng tạm không được sao? Tại sao phải tìm bệnh nhân ta đây? Nếu Khánh Phúc gia gia ông tỉnh táo như vậy thì phân tích cho ta đạo lý này đi!"
Thực ra việc này đã có tiền lệ từ lâu, không phải ta già mồm át lẽ phải.
Lần đó lúc ta sáu tuổi vào cung tìm cha, tại sao cha lại ở trong cung chứ? Cũng là vì hai Khởi cư lang của Tiên hoàng đều xin nghỉ, Tể tướng của Môn Hạ tạm thời bảo cha ta làm thay, đến khi nào hai Khởi cư lang kia khỏi bệnh rồi đổi lại.
Đương nhiên Khánh Phúc không thể nào trả lời loại đề bài toi mạng này.
Ông ta giật giật khóe miệng, trông rất muốn giội thêm cho ta một gáo nước lạnh.
"Tật xấu của ngươi nhiều như lông trâu, trong đó có một cái chính là thích tự mình đa tình." Khánh Phúc nâng mắt liếc xéo ta, cay nghiệt nói: "Hôm nay Thượng Tị, trên dưới triều chính đều phải nghỉ tắm gội.
Mượn một biên soạn trong Sử quán ư? Ngươi nói đến là nhẹ nhàng, người ta không cần nghỉ ngơi sao? Chẳng bằng trực tiếp bắt ngươi về làm thay một ngày, ai ngờ ngươi vô dụng như thế, vừa bệnh vừa say rượu.
Nếu sớm biết như vậy, chi bằng mượn người trong Sử quán như lời ngươi nói còn hơn, lão phu còn có thể thoải mái chút."
Ta cảm thấy ông ta nói rất không đúng, nhưng bị ốm nên đầu óc mê sảng, nhất thời lại không nghĩ ra lời phản bác, chỉ mím môi không phục.
Khánh Phúc nói: "Ngươi đàng hoàng ở lại đây, không cho phép đi đâu cả."
Ta quay đầu đi.
Khánh Phúc nói: "Có nghe thấy không?"
"Biết rồi." Ta rầu rĩ trả lời.
Sau khi Khánh Phúc đi, cơn buồn ngủ của ta lại dâng lên, quyết định ngại gì xuân hạ với thu đông, đánh một giấc trước rồi tính.
Ta dựa vào cửa xe, mơ màng chợp mắt chừng một canh giờ, đột nhiên bên ngoài bắt đầu ầm ĩ, ta nghe đến rất là bực bội, ôm gối trở mình, đôi mắt hé ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài
Sắc trời sẩm tối, ánh nắng nghiêng nghiêng, buổi tiệc đã tàn, một đám cung nhân đang tháo dỡ màn trướng.
Cuối cùng cũng đến giờ hồi cung, ta vui sướng nhắm mắt lại lần nữa.
Giấc ngủ thứ hai vừa dài vừa yên ổn, ngay cả động tĩnh xe ngựa lên đường, ngự giá vào kinh cũng không thể đánh thức ta.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, xa giá đã dừng ở cửa Tử Thần, Khánh Phúc thô bạo vỗ cánh tay ta, không chút nể tình nói: "Đừng ngủ nữa, đi xuống cho lão phu!"
Ta đang ngái ngủ bị ông ta đánh thức, uể oải trên chỗ ngồi như bùn nhão.
Khánh Phúc thấy ta không có ý nhúc nhích, lại bắt đầu triệu gọi bọn đồ tử đồ tôn: "Hổ Dược Nhi lại đây, khiêng nàng vào trong điện đi."
"Không cần Hổ Dược Nhi, không phải ta không có chân." Ta lẩm bẩm dụi mắt, dùng cả tay chân cực kỳ không tao nhã chui ra khỏi xe ngựa.
"Nhanh lên, đừng quên công việc của ngươi còn chưa làm xong đâu.
Khẩn trương về Tử Thần điện đi, đừng để bệ hạ chờ trong thư phòng quá lâu." Thái độ Khánh Phúc cực kỳ ác liệt: "Hổ Dược Nhi, đuổi nàng qua đó."
Hổ Dược Nhi đáp lại một tiếng.
"Đuổi cái gì, ta cũng không phải dê bò!" Ta mất hứng nói.
Khánh Phúc không để ý tới ta, giao phó Hổ Dược Nhi xong thì hờ hững phất tay áo một cái, quay người đi.
Ta chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, móc khăn lau nước miếng ngủ chảy ra khóe miệng, nhìn bóng lưng hằm hằm của Khánh Phúc một lát, buồn bực hỏi Hổ Dược Nhi: "Sư phụ ngươi sao vậy? Mới rồi còn rất tốt, chốc lát không gặp đã như ta nợ ông ấy tám trăm lượng vàng vậy."
Thằng nhóc Hổ Dược Nhi này không có tâm cơ gì, nghe ta hỏi thì thành thật trả lời: "Thẩm nương tử không biết đấy thôi, vừa rồi bệ hạ hỏi cô đi đâu, sư phụ nói cô lên xe ngựa nghỉ ngơi, bệ hạ nghe xong thì tức giận, nói...!nói cô an nhàn tự tại, hoàn toàn không coi người ra gì.
Sư phụ thấy tình hình không ổn bèn chủ động nói là ông ấy sắp xếp.
Bệ hạ tức giận, trách mắng sư phụ một trận.
Sư phụ không thoải mái trong lòng mới nói năng không khách khí..."
Tinh thần chính nghĩa của ta lại lên sàn không đúng lúc, lập tức tha thứ cho thái độ tồi tệ của Khánh Phúc, tức giận bất bình nói: "Lý Tư Diễm hắn có bệnh đúng không? Là ta làm phật ý hắn, hắn nổi giận với Khánh Phúc gia gia làm gì?"
Hổ Dược Nhi đã sớm quen ta ngày ngày mắng Hoàng đế, cho nên cũng không phản ứng quá lớn.
Nhưng quen thì quen, hùa theo thì tuyệt đối không dám, thế là chỉ ậm ờ nói: "Thánh tâm khó dò..."
Hắn ta do dự một chút, muốn nói cái gì rồi lại như không dám, nhưng cuối cùng vẫn đè thấp giọng, nói: "Sau này Thẩm nương tử đối tốt với sư phụ ta một chút, trông ông ấy hùng hổ nhưng thực chất mềm lòng nhất.
Hồi đầu lúc nương tử đi Dịch Đình, bệ hạ người...!người rất không thoải mái, động một tí là muốn đánh giết cung nhân phạm lỗi.
Kim Liên và Kim Liễu chỉ không thu dọn sạch đồ của nương tử mà suýt nữa lại bị trị tội chết, may mà được sư phụ đỡ cho."
Đầu quả dưa của ta lập tức tỉnh táo lại, hoang mang hết hồn nói: "Cái gì? Bệ hạ không thoải mái? Sao ta không biết? Ta còn tưởng không có ta ở bên cạnh chướng mắt, hắn sẽ sống cực kỳ thong dong vui vẻ chứ?"
Mặt Hổ Dược Nhi nhăn thành quả mướp đắng, sầu đến độ sắp nhỏ ra nước: "Nương tử nào có biết được, khoảng thời gian đó bệ hạ luôn một mình trong thư phòng, không cho bất kỳ ai vào, còn ngày ngày sầm mặt.
Sư phụ thấy tình hình như vậy cũng không nói nguyên do, chỉ nghiêm lệnh chúng ta không được phép tiết lộ ra bên ngoài nửa chữ."
Ta vội vàng hỏi: "Đừng nói hắn làm sao nữa, các ngươi thì sao? Sư phụ ngươi còn có Túc Tịch, Huệ Nguyệt, Kim Liên Kim Liễu các nàng đều không tổn thương gì chứ?"
Hắn ta khẽ giật mình: "Vậy thì không có.
Tính tình bệ hạ nhanh đến nhanh đi, trút giận với chúng ta xong thì vào thư phòng buồn bực một hai canh giờ rồi thôi.
Lúc này Khánh Phúc gia gia đi vào khuyên nhủ thì chúng ta không cần chịu phạt nữa."
Ta thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Hổ Dược Nhi không ngờ được ta quan tâm, có vẻ hơi cảm động: "Thẩm nương tử đối tốt với chúng ta, chúng ta đều hiểu.
Không dối gạt nương tử, khoảng thời gian đó bệ hạ nhiều lần muốn đến Dịch Đình xách nương tử về, cũng đều là sư phụ khuyên người không đáng chấp nhặt với một...!người đàn bà đanh đá không thức thời, lúc đó mới thôi."
Lần này, sâu ngủ cả người ta đều bị dọa bay mất, lắp bắp nói: "Ngươi nói cái gì? Hắn còn từng muốn xách ta từ Dịch Đình về?"
Hổ Dược Nhi nói: "Đây là chuyện năm ngoái, về sau người hạ chỉ cho các nương nương tiến cung mới không nói đến việc bảo cô về nữa.
Sau khi các nương nương tiến cung, chúng ta, Tả hữu Thập Di, còn có Ngụy khởi cư lang, mọi người đều không dám nhắc đến cô trước mặt bệ hạ."
"Vậy hôm nay xảy ra chuyện gì? Hắn rảnh rỗi nhàm chán tự nhiên nhớ tới ta sao?"
Hổ Dược Nhi nói: "Đúng vậy, đã lâu vậy rồi, cơn giận của bệ hạ chắc là đã nguôi.
Trước đó vài ngày Ngụy khởi cư lang bảo với ta mẫu thân hắn bị bệnh, hắn đang do dự có nên về quê thăm không, về sau bệ hạ nghe nói chuyện này, lập tức cho phép hắn nghỉ hai tháng, nhưng không may là Bạch khởi cư lang ngã gãy chân, từ đó ngự tiền không có ai, chỉ có thể gọi nương tử về một ngày."
Ta cứ cảm thấy có chút kỳ quái, Bạch khởi cư lang này gãy chân quá trùng hợp, khiến người ta nghi ngờ hắn có âm mưu.
Nhưng hiện giờ thân ta cũng khó giữ, không rảnh hoài nghi huyền cơ trên chân Bạch khởi cư lang.
Ta phiền muộn hỏi: "Vậy sau hôm nay ta còn có thể quay về Dịch Đình không?"
Hổ Dược Nhi nghe vẻ đầy hoài niệm trong giọng điệu ta, khó hiểu hỏi: "Nương tử về chỗ quỷ quái đó làm gì? Hạ tổng quản khắt khe với cô như vậy, bây giờ có cơ hội ở lại Tử Thần điện thì cần gì quay về đó chịu khổ nữa."
Ta ngượng ngùng cười nói: "Cái này...!ta quen rồi ấy mà."
Trong ánh mắt kinh sợ "Cuộc sống như vậy mà cô cũng quen được" của Hổ Dược Nhi, ta một lời khó nói hết quay đầu đi, kiềm chế kích động muốn thổ huyết.
Mẹ nó, ta nào dám nói cho hắn biết ta ở Dịch Đình viết xong sáu quyển truyền kỳ, ăn hết mấy cân cá chiên giòn, giúp mèo con vuốt lông, viết bản thảo cho Quý Phú Nhi, không buồn không lo chơi đùa hơn bốn tháng, người còn mập lên ba cân!
Hổ Dược Nhi giải thích xong tin tức mới nhất rồi đưa ta đến Tử Thần điện, nói tạm biệt với ta còn mình thì vào nội điện hầu.
Lúc gần đi, hắn tốt bụng dặn dò ta: "Bệ hạ bề bộn chính vụ, đêm đầu xuân sương nặng, buổi tối nương tử về nhớ khoác thêm y phục."
Ngụ ý là: Tỷ, có thể tỷ phải thức đêm tăng ca.
"Cảm ơn Hổ Dược Nhi!" Ta nở một nụ cười khó coi với hắn ta.
Vừa quay mặt đi, nụ cười của ta đã sụp đổ.
Bận rộn chính vụ con khỉ! Bây giờ là tháng ba đầu năm, thời điểm vụ xuân! Thiên hạ thái bình, không chuyện xảy ra, hắn lấy đâu ra nhiều chính vụ để xử lý như vậy, rõ ràng đang lãn công trong thư phòng."
***
Ta đứng ở cửa Ngự Thư Phòng, hít sâu hai cái, gõ cửa nói: "Thẩm Anh cầu kiến."
Bình thường Lý Tư Diễm sẽ lập tức bảo ta vào, nhưng lần này hắn tỏ ra kiên nhẫn kinh người.
Ta đứng thẳng tắp ngoài cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa đần ra chừng một chén trà, cẩu Hoàng đế vẫn không cho phép ta vào.
Ta đưa mắt hỏi ý Tố Hành bên cạnh.
Tố Hành vô tình khước từ lời xin xỏ chuồn đi của ta.
Ta uể oải bĩu môi, tiếp tục kiên nhẫn chờ.
Lại đợi thêm một chén trà nữa, cuối cùng cẩu Hoàng đế cũng làm bộ làm tịch đủ rồi, lạnh nhạt nói: "Vào đi."
Ta cuộn tay cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghiêng người đi vào.
Khoảnh khắc ta mở cửa, cẩu Hoàng đế bỏ lại một vật vào hộc tối trong bàn sách của hắn, sau đó mặt không cảm xúc mở ra một tấm biểu tấu, bắt đầu đọc.
Dạo chơi cả một ngày, trông hắn có vẻ mỏi mệt, lúc rủ mắt đọc biểu tấu, mắt lộ rõ hai mí như bị rìu chém một đao vậy.
Thấy hắn không để ý đến ta, ta hành lễ qua loa, ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, buồn bực ngán ngẩm nghĩ thầm: Không chừng cẩu Hoàng đế có chút huyết thống Tây Vực, có đôi mắt hai mí lông mi dài.
Trong ấn tượng, tiên đế là mắt một mí thanh tú, cho nên mắt hắn hẳn là di truyền từ mẫu thân hắn.
Ta không nói lời nào, hắn cũng không nói chuyện, chúng ta im lặng ở chung trong một không gian, không khí tĩnh lặng như mặt hồ sâu thăm thẳm.
Thời gian từ từ trôi qua, mãi đến khi...
Mãi đến khi ta hắt xì một cái vang dội, phá vỡ căn phòng yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh yên lặng như vậy, âm thanh ta hắt xì không khác gì long trời lở đất.
Cuối cùng Lý Tư Diễm cũng nhớ ra trong phòng còn có người sống sờ sờ ta đây, hắn đặt biểu tấu xuống, ngẩng đầu liếc ta một cái:
"Bị ốm?"
Ta quệt mũi nói: "Phong hàn."
Đáng thương cái chóp mũi của ta sắp bị lau đến trầy da, nóng rát.
Hắn thưởng thức vẻ quẫn bách của ta một hồi, sau một lúc lâu, hắn lại cúi đầu xuống, hờ hững vuốt ve nghiễn trích¹ vàng mới có được.
(1) Dùng đựng nước khi mài mực.
Nước đựng trong văn cụ này cũng có thể dùng để thêm vào mực.
(Huỳnh Chương Hưng)
Hắn đạt được mục đích hành hạ ta, nói với vẻ như sảng khoái lại như thương hại: "Xem ra ngươi ở trong Dịch Đình cũng ăn đủ khổ rồi, bây giờ biết sai chưa?"
Nhìn hắn cao cao tại thượng, thái độ vô cùng ngứa đòn, ta rất muốn thành thật nói: Bà đây không sai, sau này còn dám nữa.
Nhưng để bảo vệ chiến hữu Hạ Phú Quý phe ta, ta vẫn ngoan ngoãn nói: "Biết sai rồi."
Vừa nói vừa ra sức day mũi ngăn chặn cơn hắt xì.
Có lẽ là ta nhận lỗi đến quá dứt khoát, rõ ràng Lý Tư Diễm sững sờ một chút, sau đó ngồi thẳng người cẩn thận quan sát ta, đôi mày kiếm dần dần nhíu lại thành hình chữ Xuyên.
"Ngươi ở Dịch Đình bị bắt nạt?" Hắn nói, trong giọng nói lờ mờ phẫn nộ.
Ta nghẹn họng, bị vấn đề này làm khó.
Nói bị bắt nạt? Người cả Dịch Đình đều sẽ khóc kêu oan uổng.
Nói không ai bắt nạt ta? Không chừng cẩu Hoàng đế lại sinh nghi, vậy thì quan hệ riêng của ta và Hạ Phú Quý sẽ không che giấu được, hai người cùng xong đời.
Để né tránh