Ngụy Uyển Nhi tự giam mình trong phòng ròng rã hai ngày, sau đó ta xách theo một bình rượu ngon quan ngoại gõ cửa phòng nàng.
Gõ xong cảm thấy có lẽ mình mang hơi ít, thế là lại nhờ Tiểu Điệp mang giúp ta thêm một bình tới.
Tiểu Điệp từ chối: "Không được, uống rượu hại thân."
Ta khinh bỉ nói: "Em thật đúng là còn non và xanh, thương thân dù sao cũng tốt hơn thương tâm đi."
Tiểu Điệp mạnh miệng: "Em thấy đều không hề tốt đẹp gì, cô như vậy không phải khiến Tài nhân vừa thương thân vừa thương tâm sao?"
Nha đầu chết tiệt này!
Ta lại đi tìm Thụy Âm, Thụy Âm còn từ chối dứt khoát hơn, khuyên ta quay về phòng lấy ít đồ nhắm cho đủ bộ.
Ta cảm thấy có lý, nghe nàng đi làm ít củ cải sợi muối, vừa bưng đĩa về phòng, chỉ thấy nàng ta lén lén lút lút cầm trâm bạc của mình châm vào trong rượu, còn nhấc bình rượu lên, rót một giọt lên cái khăn của nàng ta, ngửi ngửi.
Ta không còn gì để nói, thì ra vị này đang đề phòng ta đây.
Nàng ta thấy ta tới cũng không xấu hổ, thản nhiên cất khăn đi, nói: "Không phải là không tin Thẩm nương tử, chỉ sợ người chỗ Ngự Thiện Phòng sơ suất, lẫn mấy thứ không sạch sẽ vào."
Ta cười khô khốc: "Cẩn thận chút cũng nên."
Nàng ta nhìn ta thâm thúy: "Đúng vậy, nên."
Hai ngày nay ánh mắt Thụy Âm nhìn ta vô cùng kỳ quái, bỗng dưng khiến sau lưng ta ớn lạnh.
Ta không dám nói chuyện cùng nàng ta nữa, rùng mình một cái, vội vàng xách bình rượu đi tìm Ngụy Uyển Nhi.
"Mượn rượu giải sầu?"
Ngụy Uyển Nhi trợn tròn mắt, ngó bình rượu to quá đáng kia, rồi lại ngó ta.
Ta nhiệt tình chào hàng: "Lão Bạch quan ngoại làm, triền miên cay nóng, chuyên trị tình cảm không thuận lợi, một chén quên sầu, hai chén giải sầu, ba chén không say không nghỉ."
Ngụy Uyển Nhi rầu rĩ nói: "Tấm lòng của cô thì ta nhận, nhưng uống rượu vẫn nên thôi đi.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, ta buồn thêm mấy ngày là ổn rồi."
Ta nghiêm túc nói: "Cô đừng tin mấy lời xằng bậy thời gian là liều thuốc chữa lành gì đó, đều là lừa người.
Cô biết không, lúc bệ hạ mới lên ngôi giết cha, nhị thúc và ca ca ta, ban đầu ta cho rằng mấy năm sau ta sẽ buông bỏ thôi, nhưng bây giờ hai năm trôi qua rồi, nỗi hận của ta với hắn vẫn không hề giảm bớt."
Bẩm sinh ta là người giỏi an ủi người khác, biết rõ đối với người đau lòng mà nói, đạo lý sáo rỗng rất vô dụng, chỉ có ngươi còn thảm hơn bọn họ, bọn họ mới có thể cảm thấy so với người xui xẻo này, hình như bi thảm của ta còn có thể chấp nhận được.
Quả nhiên, Ngụy Uyển Nhi bị sự thảm của ta làm dao động.
Nàng nói: "Năm ngoái ta mới tới Trường An, chỉ nghe loáng thoáng chuyện cô từng trải, không ngờ...!không ngờ cô thật sự..."
Thật sự phụ mẫu đều vong, thân mang nợ máu, như hoàng liên ngâm trong măng tre, đắng ngắt.
"Đúng vậy." Ta nâng má, rót cho mình một chén rượu, cầm chén uống: "Lúc ca ca ta qua đời vừa mới chín chắn, là Thám hoa tiên đế khâm điểm.
Lúc ấy y cưỡi ngựa cao đi tham gia Quỳnh Lâm yến, người kén rể đứng đầy cả con phố...!Y đọc sách thánh hiền hai mươi năm, cổ hủ muốn chết, luôn nói phải báo quốc báo quân vương, nhưng vận số của y không tốt, không gặp được Hoàng đế tốt thấu hiểu y."
Ngụy Uyển Nhi không lên tiếng, suy nghĩ một lát, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta, vụng về an ủi: "Cô đừng đau lòng, chắc hẳn bệ hạ người đã từng hối hận.
Ta nghe nói người truy thụy rất nhiều chức hàm vinh hiển cho tam kiệt Thẩm thị, ca ca cô dưới suối vàng cũng được an ủi phần nào..."
Ta lắc đầu: "Hối hận cũng vô dụng thôi, hắn có thể ngược dòng Vong Xuyên không? Hắn có thể phục sinh người nhà ta không? Hắn không thể.
Cho nên có truy thụy nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không nhớ điểm tốt của hắn.
Được rồi, đừng nhắc đến chuyện xui xẻo của nhà ta nữa, chúng ta uống rượu đi."
Ngụy Uyển Nhi cầm chiếc chén ngọc bích, lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong: "Lứa này nhà cô chỉ có cô và ca ca cô sao?"
Ta đáp: "Ta còn có một đường đệ, nhỏ hơn ta mấy tuổi, học ở Thái học."
Ngụy Uyển Nhi chớp mắt: "Nhà cô thật ít người, người Trường An đều như vậy sao?"
"Dĩ nhiên không phải, nhà khác đều là con cái thành đàn, nhà ta ít người là bởi vì gia huấn nhà ta không cho phép nạp thiếp, thân thể nữ quyến cũng đều không tốt lắm, nam nhân thương yêu họ, bình thường đều dùng bong bóng cá." Ta thản nhiên nói.
Ngụy Uyển Nhi mơ mơ màng màng gật đầu, đột nhiên hỏi ta: "Bong bóng cá là cái gì?"
"Thì...!thì là ở trong con cá...!dùng để...!Ừm, nói chung là đồ vật dùng để không sinh con."
"Làm thế nào để không sinh con?" Bé con tò mò truy hỏi.
Ta miêu tả cho nàng một chút cơ chế hoạt động của linh kiện dư thừa trên người nam nhân và nội dung áp dụng biện pháp tránh thai.
Càng nói càng xấu hổ, tại sao một thiếu nữ chưa gả như ta phải giải thích thứ này chứ!
Khuôn mặt phong tình của thiếu phụ thoáng chốc đỏ ửng.
Nàng xấu hổ đến nhảy dựng lên che miệng ta lại: "Sao cô có thể nói với ta cái này!"
Ta ngơ rồi, bị nàng che miệng, ư a giãy giụa nói: "Cô e thẹn cái gì? Cô đã xuất giá rồi được chứ!"
Ngụy Uyển Nhi ấm ức nói: "Ta...!mặc dù ta vào cung, nhưng ta chưa từng chung phòng với bệ hạ!"
Ta không tin: "Chưa từng chung phòng? Làm sao có thể? Mỗi đêm hắn và cô đắp chăn bông nói chuyện phiếm sao?"
"Làm sao cô biết?"
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ta ngu ngốc há hốc miệng, sững sờ nhìn mặt nàng đỏ bừng, cố gắng tìm kiếm một chút giảo hoạt khi đùa giỡn thành công trên mặt nàng, thế nhưng không có.
Nét mặt Ngụy Uyển Nhi ngay thẳng như một giây sau là muốn đi Thái Sơn tế trời vậy.
"Sao cô lại không tin chứ, người thật sự chưa từng chạm vào ta." Nàng nghiêm túc nói: "Mà lại không chỉ riêng ta, người khác cũng không có."
Trời ạ, đây mới là tin tức động trời!
Ta trải qua chấn động to lớn, hoàn toàn không còn tâm trạng uống rượu nữa, đặt cái chén sang bên cạnh, giữ nàng liên tục ép hỏi: Các người thật sự chưa từng ngủ sao? Hắn cũng không ngủ với người khác? Có phải hắn "không được" hay không?
Ngụy Uyển Nhi không hiểu tại sao ta sống chết không tin, cáu gắt nói đến là đến, hất tay ta ra, khó chịu nói: "Vấn đề này ám muội, tại sao cứ phải nói ra ngoài?"
Ta tự nhiên hiểu ra, chịu chấn động lớn: "Vãi chưởng, hóa ra hắn thật sự không được!"
Trong chớp nhoáng, thậm chí trong đầu còn lóe lên suy nghĩ: Nếu bà đây dâng lên phương thuốc tráng dương Thiên Trúc bí truyền độc nhất vô nhị cho hắn, hắn có thể nào vui vẻ thả ta đi không?
Ta vô cùng kích động bắt đầu dò hỏi cụ thể Lý Tư Diễm không được ở bước nào để ta dễ bốc thuốc đúng bệnh.
Ngụy Uyển Nhi lại nhảy dựng lên che miệng ta: "Không cho phép cô bôi nhọ bệ hạ!"
Ta hận không thể xốc ngược cái đầu xinh đẹp của nàng lên dốc nước đọng bên trong ra: "Đại mỹ nhân như hoa như ngọc ở trước mặt hắn, hắn lại không ra tay.
Đây không phải không được thì là gì?"
Ngụy Uyển Nhi nói: "Người nói muốn chờ Hoàng hậu có thai mới có thể hành phòng với những phi thần chúng ta, vì...!vì không muốn để cho ta ngày ngày uống thuốc tránh thai, còn nói thuốc tránh thai tổn hại thân thể..."
Ta nghe vậy trợn trắng mắt đến rút gân: "Muội muội ngốc, miệng nam nhân là quỷ lừa người.
Cô nghe hắn nói bậy rồi, đúng là thuốc tranh thai hại thân, nhưng biện pháp luôn nhiều hơn vấn đề.
Cùng lắm thì hắn đến hồ Thái Dịch vớt con cá, gỡ cái bong bóng xuống đeo lên không phải được rồi sao?"
"Người là bệ hạ, là Hoàng đế, sao có thể dùng...!có thể dùng..."
Ngụy Uyển Nhi không mặt dày như ta, thực sự không nói được ra miệng mấy lời táo bạo.
Ta nhìn ánh mắt nàng dần dần xót xa.
Tất cả giải thích của nàng đều nghe như đang gượng ép bảo vệ tự tôn yếu ớt của một nam nhân "không được".
Lần đầu tiên ta nảy sinh một tí đồng cảm với Lý Tư Diễm, nâng ly rượu lên, thổn thức khôn xiết nói: "Đáng tiếc, một Hoàng đế đang yên đang lành, hẳn đang là tuổi tráng niên...!Oái, được rồi, được rồi, ta không nói nữa còn không được sao? Đừng đánh nữa, đau quá hu hu..."
Bị ta quấy nhiễu một trận, Ngụy Uyển Nhi cũng có loại cảm giác cùi không sợ lở.
Cô nương này dễ mềm lòng, mặc dù ngoài miệng không nói, trong lòng đã lặng lẽ chấp nhận sự thật Lý Tư Diễm "không được", phiền muộn nâng chén uống một hơi cạn sạch, vừa nghẹn ngào khóc: "Chúng sinh đều khổ."
Ta lạc quan nói: "Kính cực khổ một chén!"
Nhưng mà tửu lượng của hai chúng ta không ổn, còn chưa uống hết một bình rượu, trước mắt đã bắt đầu có hình người tay cầm tay nhảy nhót.
Để kéo dài thời gian tỉnh táo, ta dạy bé ngoan Ngụy Uyển Nhi chơi tửu lệnh, loại đơn giản nhất: Oẳn tù tì xác định thắng thua trước, sau đó bên thắng hỏi bên thua câu hỏi riêng tư táo bạo, nếu bên thua không muốn trả lời thì phải đồng ý với một chuyện của bên thắng.
Ta to tiếng hỏi Ngụy Uyển Nhi đã hiểu chưa, Ngụy Uyển Nhi gật gù, lòng đầy tự tin: "Ta hiểu rồi, chơi thôi!"
Ván đầu tiên ta thắng, ta hỏi nàng có thích cậu bé nào ở quê không, nàng nghĩ ngợi bảo có, là một biểu ca họ hàng xa của nàng, từng gặp một lần lúc tế tổ, trông rất tuấn tú.
"Sau đó thì sao?" Ta hỏi nàng.
Ngụy Uyển Nhi thở dài nói: "Nhà ta là gia tộc lớn ở Cự Lộc, nhà hắn chỉ là môn hộ nhỏ buôn bán, đương nhiên là không xứng.
Ta bị chọn đưa vào cung, hắn cưới cháu gái thứ của một viên ngoại đồng hương."
Ván thứ hai bị nàng lật ngược, nàng rập khuôn hỏi lại y nguyên câu hỏi vừa rồi: Vậy còn cô? Cô có người trong lòng không?
Đương nhiên ta nói có, y tên Mạnh Tự, Tiến sĩ nhị giáp trẻ tuổi nhất năm đó, là tiểu ca ca thanh mai trúc mã của ta, bây giờ đang làm Chủ thư ở Trung Thư Tỉnh.
Ta và y đã hứa hôn, chỉ có điều là về sau bị cẩu Hoàng đế quấy rối.
Ngụy Uyển Nhi kêu "A" một tiếng, lập tức ngẩng đầu lên: "Cô có thanh mai trúc mã, còn hứa hôn rồi?"
"Đúng vậy, y rất tốt với ta." Ta ngửa đầu uống chén rượu: "Theo kế hoạch ban đầu, hẳn là năm nay ta đã gả cho y rồi."
Ngụy Uyển Nhi ủ rũ gật đầu: "Đáng tiếc, bệ hạ sẽ không ngồi nhìn cô gả cho người khác."
Ta hầm hừ nói: "Đó là đương nhiên, tâm lý hắn không bình thường, không nhìn được người khác ân ân ái ái, đây là bệnh tật, phải trị."
Vốn là lòng ta đầy căm phẫn, nhưng nghĩ lại, cẩu Hoàng đế cũng đã "không được" rồi, ta còn cần chấp nhặt với hắn sao? Không cần thiết.
Ta lộ ra nụ cười bỉ ổi, mắt say lờ đờ gọi Ngụy Uyển Nhi: "Tiếp tục!"
Ván thứ ba, ta lại thắng.
Ta hỏi nàng: "Có phải bệ hạ của cô thích