Sau khi gặp Thượng Quan Lan, ta mở mày mở mặt trước mặt Thục Thục, từ đó trở đi, một khi nàng phê bình ta không để ý đến hôn lễ, ta sẽ lấy trường hợp của Thượng Quan Lan ra để so sánh, nói em nhìn xem, người ta ngay cả tên vị hôn phu cũng không nhớ, chẳng phải vẫn thuận lợi gả đi như thường sao.
Mặc dù Thục Thục cảm thấy ta đang lươn lẹo, nhưng nể tình dạo này ta tương đối yên tĩnh nên không mách với thím.
Nhưng thím có một câu nói rất sâu sắc: Trẻ con im ắng, ắt đang giở trò.
Tại sao gần đây ta yên tĩnh đây? Bởi vì ta đang ấp ủ một âm mưu lớn.
"Bạn nhỏ Tiểu Xuyên, đây chính là kế hoạch của tỷ tỷ, cần đệ phối hợp một hai." Vào một buổi chiều trong xanh, ta trải một bản kế hoạch tác quái ra trước mặt đệ đệ: "Đệ xem đi."
Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng lại gần nhìn: "Đây là cái gì? Hồng anh trèo tường ngày mưa gió mùng bảy tháng bảy ký...!Tỷ muốn ra ngoài? Mẹ đệ sẽ đồng ý ư?"
Ta tự tin nói: "Thím sẽ đồng ý.
Ta nói đệ biết, hôm lễ Khất xảo chính là ngày Hoàng đế xuất cung chung vui với dân, Thục phi nương nương gửi thiếp cho ta, mời ta đàm đạo.
Hôm đó thím có việc phải làm, vậy cũng chỉ có đệ và đám Thục Thục có thể đi theo ta.
Đến lúc đó, he he, ta sẽ lấy cớ muốn cùng Thục phi ra ngoài du hồ, vậy chẳng phải có thể ở cùng Mạnh Tự một lúc rồi sao?"
Thẩm Tiểu Xuyên xụ mặt: "Nhưng lễ Khất xảo đệ phải đi cùng Tiểu Uẩn."
"Ta biết đệ phải đi cùng Tiểu Uẩn của đệ, chẳng phải ta cũng muốn đi tìm Mạnh Tự của ta sao?" Ta nói: "Chính vì như thế cho nên chúng ta mới phải tùy cơ ứng biến, tận dụng triệt để."
Tiểu Xuyên hiểu rồi: "Ý của tỷ là chúng ta giả vờ đi du hồ, nhưng thật ra là âm thầm đi dạo chợ đêm Khất xảo?"
Ta cười hì hì xoa đầu nó: "Thật thông minh."
Thẩm Tiểu Xuyên chậc chậc nói: "Tỷ, nhưng chẳng phải sau Khất sau hai ngày là tỷ sẽ xuất giá sao? Hai ngày cũng không chờ được à?"
Ta nói: "Khất xảo là lễ nữ nhi, ta xuất giá rồi thì được tính là phu nhân, đương nhiên ý nghĩa khác nhau...!Ai da, nam nhi mấy người không hiểu đâu, hỏi Tiểu Uẩn của đệ đi."
Thẩm Tiểu Xuyên quả thực không hiểu, nhưng nó cảm thấy đề nghị này của ta rất tốt, hứng thú bừng bừng bắt đầu nghiên cứu Xảo quả của cửa hàng nhà nào ở Trường An ngon, nói là muốn dẫn tình nhân nhỏ của nó cùng đi thưởng thức.
Thông qua động chồn dưới chân tường, ta nhắc tới chuyện này với Mạnh Tự.
Mạnh Tự không đồng ý với ta, y cảm thấy hành động như vậy là bất kính với Thục phi, vả lại nếu như thím biết, chưa biết từng sẽ đoạn tuyệt quan hệ thím cháu với ta.
Ta biết chắc chắn y sẽ không đồng ý, lập tức nghe lời lấy ra phương án thứ hai, nói vậy thì ra ngoài ăn một bữa đá bào đi, gần nửa canh giờ thôi.
Thục phi nương nương thông tình đạt lý nhất, nàng sẽ đồng ý.
Mạnh Tự do dự ròng rã mười ngày, mãi đến sau cùng mới miễn cưỡng đồng ý việc này.
Mạnh Tự đồng ý rồi, tiếp theo chính là cửa ải của thím.
Ngụy Uyển Nhi gửi thẳng thiếp mời tới Thẩm phủ cho ta, rơi vào trong tay thím ta.
Thím lật qua lật lại xác nhận đây chính xác là bảo ấn của Thục phi Ngụy Uyển Nhi, chứ không phải một sản phẩm giả mạo ta lén lút khắc ra một cái để lừa gạt thị, cuối cùng thị cũng vung tay lên nói: Đi thì đi đi, chú ý an toàn.
Vì thế thị phái một phát tám gia đinh, bốn nha hoàn để phòng ngừa giữa đường ta đi chơi nơi khác.
Không thể không nói thị vẫn hiểu rất rõ ta.
Khổ sở đợi trong nhà thêm mấy ngày, cuối cùng cũng chịu đựng được đến hôm Khất xảo đó.
Lúc sáng sớm ta đang ở sân đá chân, đột nhiên Thục Thục mang đôi mắt thâm quầng như gấu trúc xuất hiện trước mặt ta, mệt mỏi lại hưng phấn nói: "Nương tử, hỷ phục của cô thêu xong rồi!"
Ta "oa" một tiếng: "Nhanh như vậy đã thêu xong rồi? Thục Thục em thật tuyệt!"
Thục Thục đỏ bừng mặt: "Không chỉ có mình em, hoa văn hỷ phục của nương tử tinh tế, một mình em làm không xuể, nha đầu thêu thùa của cả phủ đều đến làm giúp, như vậy mới kịp.
Nương tử tới xem thử không?"
Ta lập tức vứt đó bài tập luyện buổi sáng, theo nàng đến khuê phòng, chỉ thấy trên kệ áo chính giữa khuê phòng treo một tấm thâm y màu xanh thêu hoa văn phức tạp, đường viền đính vân mây vàng.
Ta nín thở tập trung, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng sờ lên hoa lan trên cổ áo.
Ở trong cung hai năm, y phục xinh đẹp ta từng thấy nhiều không kể hết, giản dị có, lộng lẫy có, nhưng ở trong lòng ta không có bộ nào đẹp hơn hỷ phục này của ta.
Vật tinh xảo đến đâu chung quy cũng là vật chết, chỉ có gửi gắm nỗi nhớ và kỳ vọng của con người mới đáng trân quý.
Ta muốn mặc bộ y phục này gả cho Mạnh Tự, vậy thì dù nó là một miếng vải rách, ta cũng cảm thấy nó đáng yêu vô cùng.
Huống chi nó còn được Thục Thục làm đẹp như thế.
Ta quay người ôm chặt Thục Thục, mũi hơi cay cay: "Cảm ơn em Thục Thục.
Đây là hỷ phục đẹp nhất cả thiên hạ."
Thục Thục cũng bùi ngùi không thôi: "Nương tử thích thì tốt rồi.
Phu nhân dặn dò, cuộc đời nương tử nhiều thăng trầm, việc hôn sự này không dễ có được, tuyệt đối không thể để nương tử thua thiệt những vật ngoài thân này."
Ta nghẹn ngào nói: "Đợi lúc em gả chồng, ta cũng muốn nở mày nở mặt tiễn em xuất giá, hu hu hu Thục Thục..."
Thục Thục vỗ vỗ ta: "Đừng khóc, cẩn thận dính nước mắt lên y phục, không dễ giặt đâu."
Nàng gọi mấy tiểu nha đầu khác tới, cùng nhau mặc y phục lên người ta.
Thục Thục cầm thước dây đo hai bên, cuối cùng mặt sắt vô tình nói: "Nương tử lên cân rồi."
"Thật không?" Ta sờ mũi một cái: "Có lẽ đây là lòng dạ thanh thản, thân hình đầy đặn nhỉ."
"Nhưng mà..." Thục Thục cười: "Nương tử ăn mặc như thế này thật xinh đẹp, giống như mẫu đơn phu nhân trồng vậy.
Mạnh chủ thư nhìn thấy chắc chắn mất hết hồn phách."
Ta đắc ý xoay mấy vòng trước gương đồng, trong đầu toàn là vật chất màu hồng phấn.
Hì hì, vui vẻ.
Hôm nay Khất xảo, dựa theo phong tục, ta cần phải phơi sách phơi áo, tham gia các hoạt động bái Chức Nữ, nhưng từ nhỏ ta thấy kim như là thấy quỷ, cho nên bỏ bớt đi hoạt động bái Chức nữ, chỉ để lại phơi sách và áo.
Những vật khác của nhà ta không nhiều, duy chỉ có sách là nhiều, phơi sách là một công trình to lớn, từ thím ta cho đến tiểu nha đầu mới mua về, tất cả đều tham gia vào công việc lớn cỡ quốc khánh này.
Thím ngồi vững trước nhà, giám sát mọi người bận tới bận lui, vẻ mặt giống như tướng quân bất khuất điểm binh sa trường.
Do bả vai ta bị thương còn chưa linh hoạt, cho nên ở bên cạnh xem là chính.
Ta phiền muộn ngẩng đầu lên nhìn trời, nghĩ thầm sao vẫn còn chưa tối.
Thím thấy ta mất hồn mất vía, gọi ta tới nói chuyện.
Ta hùng hục chạy tới, hỏi: "Thím tìm con có chuyện gì?"
"Thử hỷ phục chưa? Thích không?"
Ta gật đầu như giã tỏi: "Thích ạ! Tay nghề của Thục Thục không thể xoi mói."
Thím hài lòng "ừ" một tiếng: "Thích thì tốt.
Dạo này ta đọc mấy quyển truyền kỳ của Thương Lang cư sĩ kia cũng rất thích."
Trong lòng ta hơi hồi hộp, cười nói: "Hắn...!hắn viết quả là không tệ nha."
Thím nheo mắt lại, nhìn thẳng vào ta, hồi lâu mới cười nói: "Ừ, viết cũng coi như không tệ.
Chỉ là không ngờ rằng Thương Lang cư sĩ các tiệm sách tìm khắp nơi không thấy lại ở ngay trước mắt ta."
Lời thím như tiếng sấm bổ thẳng vào đỉnh đầu ta, rét lạnh từ đỉnh đầu kéo thẳng xuống lòng bàn chân.
Hai chân ta mềm nhũn, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
"Thím..."
Ta lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Thím biết được từ khi nào?"
Thím liếc ta một cái, chậm rãi nói: "Nhìn ra được thôi.
Mấy quyển trước thì không có đầu mối gì, chỉ là con hoàn toàn không nên...!không nên viết quyển Thanh mai ký kia."
Trước mắt ta tối sầm, xong con rồi.
Làm sao ta lại quên, đương nhiên những sách khác thím không thể nhìn ra xuất từ bút tích của ta, nhưng quyển Thanh mai ký kia...!chính là viết dựa theo câu chuyện của ta và Mạnh Tự!
Người khác có thể không biết nông sâu, nhưng thím nhìn ta lớn lên, chuyện của ta và Mạnh Tự thì thị hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vừa đọc sách kia là lập tức hiểu rồi.
Thị gõ gõ bàn, điệu bộ như đang gõ đầu chó của ta: "Khai báo đi."
Ta nói toẹt ra: "Ban đầu chỉ là viết chơi, về sau Hạ Phú Quý...!nói chung là một thái giám có quan hệ tốt với con, hắn nói con viết rất khá, chi bằng lấy ra đi bán cho tiệm sách, còn có thể kiếm được một khoản.
Con đồng ý, hắn mới giúp con đưa đồ ra ngoài, tiền kiếm được chúng con chia ba bảy."
Thím nghe vậy cũng không tìm ta tính sổ, chỉ nói: "Vốn tưởng rằng cuộc sống trong cung của con không tốt lắm, bây giờ xem ra còn rất tốt."
Ta ngượng ngùng nói: "Lúc mới đầu thì rất khó sống, nhưng càng về sau, con đi Dịch Đình có người chăm sóc, ngược lại tốt hơn ở trong Tử Thần điện."
Thím thở dài: "Chúng ta đều cho rằng mạng con sắp không còn nữa rồi, không ngờ con còn có tâm tư viết truyền kỳ, con thật đúng là..."
Ta nhỏ giọng nói: "Thím, Thánh thượng coi con rất nghiêm, không cho phép con đưa tin ra ngoài cung.
Con chỉ dám viết thành truyền kỳ, mượn tay người khác truyền ra ngoài."
Thím trừng mắt nhìn ta một cái: "Đó là đương nhiên, hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, nào có như nhà chúng ta, còn có động chồn đâu."
Trước mặt ta lại tối sầm, lần này mới là hoàn toàn xong đời.
Ta không dám hỏi làm sao thím biết được, kinh nghiệm gây chuyện mười mấy năm nói cho ta, vào lúc này chối tội cũng vô dụng, tốt nhất là lập tức quỳ xuống nhận phạt.
Thế là ta nhanh nhẹn quỳ "phịch" một tiếng cho thím, bắt đầu bi thương trình bày quá trình và kế sách phạm tội, ngoài ra còn chân thành sám hối.
"Ngàn sai vạn sai cũng đều là con sai, sau này con sẽ không giấu giếm nữa." Ta chân thành thề, giờ khắc này tuyệt đối xuất phát từ thật lòng.
Thím "hừ" một tiếng: "Được rồi, lần nào con chẳng như vậy, lập tức nhận sai, lần sau còn dám mắc."
"Thím..."
"Đã nhớ Mạnh Tự như vậy thì đi thăm nó đi, nhớ về trước giới nghiêm ban đêm."
Ta nghi ngờ mình nghe nhầm, không tin nổi ngẩng đầu: "Dạ?"
Thím tức giận búng trán ta một cái: "Không nghe nhầm, ta khai ân rồi.
Nể tình con nhất quyết trăm phương ngàn kế đi thăm nó, cho phép hai đứa tối nay đi dạo chợ đêm Khất xảo."
Ta sửng sốt trong nháy mắt, kêu "oa" một tiếng, nhảy cẫng lên ôm chầm thím.
Thím ra sức lôi ta từ trên người xuống, thở hồng hộc nói: "Đã lớn như vậy rồi còn nũng nịu như đứa trẻ con, một chút tiến bộ cũng không có."
Ta hạnh phúc ôm thím: "Thì con chính là trẻ con mà."
Được thím cho phép, ta vui vẻ bảo tên sai vặt đưa thư cho Mạnh Tự, hẹn y ở cửa bắc Sùng Nhân phường sau hoàng hôn.
Tại sao lại hẹn ở cửa bắc Sùng Nhân phường đây? Bởi vì thời điểm lúc trước Lý Tư Diễm còn là Tứ hoàng tử, tiềm để của hắn vừa đúng ở Sùng Nhân phường, tửu lâu ở chỗ cửa phường chính là sản nghiệp của hắn.
Ngụy Uyển Nhi là hậu phi, không thể xuất đầu lộ diện bên ngoài, cho nên đưa thiếp mời hẹn ta đến tửu lâu đó là không thể thích hợp hơn.
Hơn một tháng không gặp, Ngụy Uyển Nhi hơi gầy đi một chút, mặc một thân váy lụa tơ tằm rườm rà, khoác dải lụa màu vàng nhạt uốn lượn trên đất.
Ta vừa đến đã khen y phục nàng rất đẹp, Ngụy Uyển Nhi cười: "Bệ hạ nói quá giản dị, ta lại cảm thấy cũng coi là tao nhã."
Ta quen cửa quen nẻo gọi cho nàng thức ăn trên bảng hiệu của tửu lâu dựa theo khẩu vị của nàng, cười hì hì nói: "Nương nương, ngày mai ta sắp thành thân rồi, đợi lát nữa vị hôn phu của ta sẽ tới đón ta, đến lúc đó cho cô xem mặt."
Ngụy Uyển Nhi lấy tay chống quai hàm, nhìn xuống dưới lầu một cái, hỏi ta: "Là vị lang quân đầu phố kia sao?"
Ta ló đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi trường bào trúc xanh đứng ở đầu phố, mặt mày thanh tú, dáng người cao ráo, không phải Mạnh ca ca của ta thì là ai?
Bỗng nhiên nhìn thấy y, ta kích động đến khó giữ mình, vẫy tay ra hiệu y nhìn sang bên này, nhân tiện nói với Ngụy Uyển Nhi: "Đúng là y! Làm sao nương nương nhận ra?"
Ngụy Uyển Nhi nói: "Cô nói tướng mạo vị hôn phu của cô là số một, khí chất văn nhã quanh thân, đứng trong đám người liếc mắt là thấy, ta mới đoán là y."
"Hơn nữa..." Nàng cười giảo hoạt: "Lá cờ trên xe lừa đằng sau y vừa hay viết một chữ Mạnh."
Mạnh Tự đang trò chuyện với phu xe của y, sau khi đuổi phu xe về xong, y liếc nhìn ta nhảy tưng tưng ở cửa sổ lầu ba, khẽ