Có một tiền bối từng viết: Năm ba mươi lăm, Sở phạt Tùy, Tùy nói: "Ta vô tội.", Sở nói: "Ta là dân man di." Ta cảm thấy rất thích hợp hình dung quan hệ của ta và Lý Tư Diễm.
Tiền bối viết câu nói này về sau vì không nghe lời mà bị cẩu Hoàng đế thời đó thiến¹.
Ông dùng trải nghiệm đau đớn của cuộc đời để lại một lời khuyên nhủ: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
(1) Tìm hiểu thêm về Tư Mã Thiên và Sử ký của ông.
Để ngày mai thuận lợi xuất hành, ta chỉ có thể theo lời lão tổ tông khuyên bảo, đêm khuya chong đèn làm việc, viết cái liệt truyện đáng chết kia.
Trải giấy rồi mới nhớ ra, viết cái quần què, ngay cả mẹ Lý Tư Diễm họ gì ta cũng không biết.
Không còn cách nào, ta đến chính điện tìm Khánh Phúc đang trực đêm, hỏi ông ta: "Khánh Phúc, ông biết mẹ nhà bệ hạ họ gì không?"
Khánh Phúc kinh hãi biến sắc, giơ tay lan hoa chỉ, vẻ mặt quái đản kiểu dơ bẩn lỗ tai: "Sao ngươi có thể chửi bậy!"
Ta:...!Đệch.
Ta giải thích với Khánh Phúc một hồi, ông ta mới hiểu ta muốn hỏi cái gì, thế là trả lời ta rất ngắn gọn: "Nhà ngoại Thái hậu họ Dư, trước khi vào Dịch Đình, phụ thân làm Thị lang ở Lại bộ."
Ta cảm ơn Khánh Phúc, trở về viết một tựa đề lớn trên giấy: Dư thị truyện.
Hồi lâu sau, ta thở dài một tiếng, lại nâng bút viết: Dư Thái hậu truyện.
***
Ngày hôm sau, ta mang "Dư Thái hậu truyện" vừa mới ra lò và đôi mắt thâm đen mệt mỏi đi tìm Lý Tư Diễm, mặt ủ mày chau nói: "Ta có thể ra ngoài chưa?"
Lý Tư Diễm nhìn quầng thâm mắt ta, cau mày nói: "Ngươi thức cả đêm?"
Để thể hiện sự nghiêm túc của ta đối với phần bài tập này, ta cố ý dùng phấn xám bôi cho mình cặp mắt thâm đen, cả người nhìn vô cùng tàn tạ.
Ta nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng ngại."
Lý Tư Diễm nói: "Lần sau không được phép thức đêm, còn dám mang đôi mắt thâm sì này lượn lờ trước mặt trẫm, trẫm đánh đòn ngươi."
Hắn không thèm nhìn bản "Dư Thái hậu truyện" kia, thuận tay nhét nó vào trong thư các.
Ra khỏi cửa Tử Thần điện, ta lập tức tỉnh táo tinh thần, thúc giục Khánh Phúc: "Mau lên mau lên! Lập tức mở cửa cung, ta muốn về nhà!"
Khánh Phúc trưng ra ánh mắt khinh bỉ, từ tốn chuẩn bị kiệu giúp ta.
Ta ở bên cạnh nheo nhéo: "Nhà ta rất xa, kiệu đi chậm lắm, ta muốn xe ngựa."
"Ngươi còn kén cá chọn canh!" Khánh Phúc nổi giận, vung tay áo lên, hầm hừ hô lên với tiểu thái giám: "Hổ Dược Nhi, đổi xe ngựa cho Thẩm khởi cư lang, chọn mấy thị vệ cường tráng đi theo, đừng để nàng ta chạy!"
Lúc này ta mới hài lòng, vui mừng hớn hở nói cảm ơn với Khánh Phúc, tặng một nụ hôn gió với chú ngựa kéo xe.
Xe ngựa chạy băng băng đến An Ấp phường.
Ta chạy về cửa nhà ta, ra sức đập đập vòng cửa.
Cửa hông vừa mở, một đầy tớ lạ mặt đi ra.
Ta cười nói: "Ngươi mới tới sao? Mở cửa cho ta, ta chính là tiểu nương tử tiến cung làm Khởi cư lang.
Hôm nay trở về thăm người thân."
Đầy tớ lắc đầu: "Chắc là tiểu nương tử đến nhầm rồi.
Chủ nhà chúng tôi họ Ngô, không có nữ nhi làm quan trong cung."
Ta ngỡ ngàng, giương mắt nhìn tấm biển, đúng là viết chữ Ngô.
Ta chợt nhớ ra chuyện trước đó thím từng nói muốn bán nhà, bèn vội vàng hỏi: "Ngươi biết Thẩm gia trước ở chỗ này dọn đi đâu không?"
Đầy tớ thành thật nói: "Tháng trước tôi mới được mua vào Ngô gia, không biết ngôi nhà này ban đầu là của ai."
Dứt lời, hắn khách khí mời ta rời đi.
Ta hoang mang đi đến đầu ngõ, nhìn quanh bốn phía một vòng, không biết đi đâu về đâu.
Lúc này, cửa hông của Mạnh gia đầu ngõ đột nhiên mở ra, một bà tử mua thức ăn ra ngoài.
Đầy tớ mở cửa cho bà ấy vô tình nhìn thấy ta, kinh ngạc nói: "Thẩm tiểu nương tử?"
Ta vội vàng túm lấy hắn, hỏi: "Đại thiếu gia nhà ngươi có ở nhà không?"
Tên đầy tớ chớp mắt, nhìn vào bốn thị vệ cao to sau lưng ta, sợ hãi hỏi: "Nương tử tìm đại thiếu gia nhà ta có chuyện gì?"
Ta nghĩ thầm, bà đây tìm hôn phu của mình không phải rất bình thường sao, nhưng nghĩ đến bốn tai mắt của cẩu Hoàng đế đi theo đằng sau, đành phải nói với hắn ta: "Ta tìm Mạnh đại thiếu gia...!ờ...!là muốn hỏi nhà ta dọn đi đâu rồi."
Tên đầy tớ "à" một tiếng, đi một hồi lâu, sau đó bên trong Mạnh phủ vọng tới tiếng tranh chấp.
Lại một lát sau, Mạnh Tử từ cửa lớn đi ra, vừa thấy ta thì nở nụ cười ấm áp, vui vẻ nói: "Anh...!Thẩm nương tử hôm nay nghỉ tắm gội sao?"
Khoảnh khắc nhìn thấy y, nước mắt ta suýt rơi xuống đất, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ cho phép ta xuất cung một ngày."
"Ừm." Mạnh Tự gật đầu: "Ta nghe đầy tớ nói nguyên do rồi.
Chắc là muội còn chưa biết, thím Thẩm gia dọn khỏi An Ấp phường đến Thắng Nghiệp phường.
Có lẽ muội không biết chỗ cụ thể, hay là để ta dẫn muội đi."
Trái tim ta đập điên cuồng, gật đầu nói: "Làm phiền Mạnh đại thiếu gia."
Y chớp mắt với ta: "Không có gì."
Mạnh Tự theo ta cùng lên xe ngựa.
Ta ngồi bên trong, Mạnh Tự ngồi bên cạnh phu xe, bốn thị vệ đi theo sau xe.
Ta nâng má nhìn bóng lưng đẹp đẽ của y, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Dù thế nào cũng không ngờ rằng, hôm qua vừa mới gặp Mạnh Tự, hôm nay lại may mắn gặp được y.
Nhất định là phụ thân trên trời có linh thiêng nhận được tiền giấy ta gửi, cuối cùng cũng chịu cho nữ nhi xui xẻo của ông ấy một chút may mắn.
Ta không khỏi cười ngây ngô.
Ngoài cung thật tốt, sức sống tràn trề, tự do tự tại.
Một khắc đồng hồ sau, ta đứng trước nơi ở mới thím mua, miệng há thành một hình tròn ngu xuẩn.
Chữ "Thẩm" trên cửa biển sáng rực rỡ, lấp lánh đầy khí chất của nhà giàu mới nổi.
Hiển nhiên là tòa nhà vừa mới tu sửa, trên dưới đều mới tinh, hơn không biết bao nhiêu lần tòa nhà nhỏ tồi tàn ở An Ấp phường của nhà ta.
Mạnh Tự khen: "Tòa nhà này cực kỳ hiếm có, vị trí tốt, kiểu dáng đẹp, quả nhiên là thím vô cùng có mắt nhìn."
Ta khô khốc nói với thím: "Thím, không phải thím nói muốn đổi tòa nhà nhỏ chút sao? Là con hiểu nhầm về chữ "nhỏ" à?"
Thím cảm khái nói: "Ôi chao, bây giờ không giống ngày xưa.
Bổng lộc của con, ba phần trợ cấp của cha, ca ca và nhị thúc con, tiền bán nhà và của hồi môn của ta, con có thể tưởng tượng được là số tiền lớn bao nhiêu không? Ta sợ có người để mắt đến số tiền đó, cho nên đổi hết thành khế đất.
Chỉ mỗi tòa nhà này có tính là gì, còn có mấy chục mẫu ruộng tốt ở ngoại ô phía Tây Trường An và ba căn cửa hàng khu vực đắc địa ở chợ phía Đông nữa kìa."
Thị đắc ý khoe khoang với ta: "Lúc trước Phùng lang quan kia nói nhà chúng ta không đủ phẩm cấp, hắn không bán.
Ta lập tức mang lệnh nhậm chức của Anh Anh con quăng ra trước mặt hắn, hỏi hắn Khởi cư lang ngự tiền có đủ tư cách không? Hắn xem xét lệnh nhậm chức kia rồi ỉu xìu, không nói hai lời bán tòa nhà cho ta."
Miệng ta lại mở lớn hơn, Khởi cư lang còn có tác dụng này?
Thấy dáng vẻ kinh ngạc không có tiền đồ của ta, thím tiếp tục bùi ngùi nói: "Không ngờ tới chứ gì.
Lúc trước nhà chúng ta có người thì là một đám quỷ nghèo, sau khi gặp vận rủi lại trở nên giàu có.
Thế sự vô thường quả nhiên nói không sai."
Ta nói: "Không còn người, có tiền có tác dụng gì?"
Thím thì lại lạc quan: "Dù sao cũng hơn mất cả người lẫn của.
Thánh thượng cho phép bọn họ hạ táng theo nghi thức mệnh quan tứ phẩm, cũng coi như không hi sinh vô ích.
Loại chuyện này có nhiều lắm, nghĩ thoáng chút.
Chuyện cũ đã qua rồi, người sống chúng ta phải sống thật tốt mới được."
Thị lại nhìn Mạnh Tự, lộ ra nụ cười hết sức hài lòng: "Cháu Mạnh một đường vất vả, đã lâu không gặp rồi, cũng đi vào uống ngụm trà đi."
Mạnh Tự thoải mái đồng ý: "Lúc làm quan ở Trung Thư Tỉnh luôn nhớ đến trà bánh ngon của thím.
Bây giờ được hưởng ké Anh Anh, vậy xin mặt dày uống trà của thím vậy."
Thím bảo đầy tớ đóng kỹ cửa lại.
Thị vệ của Lý Tư Diễm bị nhốt hết ngoài cửa, cuối cùng ta và Mạnh Tự không cần giả bộ không quen nữa.
Một tay ta kéo Mạnh Tự, một tay ôm lấy thím.
Dưới tình huống người thân bên cạnh, vành mắt ta lập tức đỏ lên, nức nở nói: "Thím, con không muốn ở trong cung.
Tên cẩu tặc Lý Tư Diễm này, hắn luôn hành hạ con.
Trước đó bảo con đi Dịch Đình đổ bô thì thôi, hôm qua Trung Nguyên, hắn còn bắt con dập đầu cho mẹ ruột đã chết của hắn.
Đây là cái chuyện gì chứ?"
Thím ngơ ra: "Tại sao lại bảo con dập đầu cho...!cho Thái hậu?"
Ta uể oải nói: "Con chuồn đi hóa vàng cho cha, bị hắn bắt được.
Đúng lúc hắn cũng đang tế mẹ hắn, sau đó bắt con dập đầu trước linh mẹ hắn một cái.
Con không muốn, đánh nhau với hắn một trận.
Nhưng hắn nham hiểm xảo trá, không nói võ đức, nhân lúc con không chuẩn bị, nhấn đầu con quỳ xuống trước mẹ hắn, còn ép con viết cho mẹ hắn một bộ "Dư Thái hậu truyện" mới cho con nghỉ một ngày."
Nói nhiều như vậy, ta hoài nghi thím chỉ nghe lọt một câu: Ta và cẩu Hoàng đế đánh nhau một trận.
Nét mặt của thị cực kỳ đặc sắc, tay giơ lên lại hạ xuống mấy lần.
Nếu không có Mạnh Tự ở đây, chắc chắn nữ nhân này sẽ đánh cho mông ta nở hoa ngay tại chỗ.
Lông mày Mạnh Tự cũng nhíu lại, tay nắm ta hơi dùng sức.
Y luôn là người trầm tính, dùng sức đến mức này đã là hết sức tức giận rồi.
Ta khơi lên nỗi buồn, vùi vào bả vai y khóc nức nở.
Mặc cho cẩu Hoàng đế làm nhục ra sao, ở trong cung ta đều chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng sau khi xuất cung, đủ loại ấm ức xông lên đầu.
Nước mắt dồn nén những ngày qua để lại hết trên bả vai Mạnh Tự.
Ta khóc không ngừng, khiến xiêm y của y ướt đẫm một mảng lớn.
Y vỗ nhẹ lưng ta, đau lòng nói: "Anh Anh khổ cực rồi, thoải mái khóc một trận đi."
Người thím tốt của ta trước giờ là người vô cùng biết xem tình hình.
Từ lúc ta kề vào bả vai Mạnh Tự, thị đã từ bỏ đánh ta, biết ý rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại cho hai chúng ta.
Ta đếm kỹ tội trạng của Lý Tư Diễm với Mạnh Tự, từng việc từng việc một, giống như khi còn bé, ta líu ra líu ríu nói, y lặng yên nghe.
Một loại cảm giác yên bình bao phủ ta, ta nói mãi nói mãi, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, gối lên bả vai y ngủ thiếp đi.
***
Lúc tỉnh lại đã là mặt trời lên cao.
Sau khi tỉnh dậy ta đấm ngực giậm chân hối hận không thôi.
Một ngày nghỉ quý giá thoáng cái đã ngủ hết mất một nửa, ta đau lòng đến khóc không ra nước mắt.
Mạnh Tự cười: "Thấy tính tình muội vẫn như trước, muội không biết ta vui mừng đến mức nào đâu."
Để mừng ngày nghỉ của ta, thím cố ý gọi Tiểu Xuyên đến nhà bạn chơi trở về.
Mấy tháng trôi qua, Tiểu Xuyên lại cao hơn một chút.
Nó từ trước cửa lao đến như đạn pháo nhỏ, to tiếng gọi: "Tỷ tỷ!"
Ta cũng chạy về phía nó, hô lớn: "Thẩm Tiểu Xuyên, đệ đánh nhau với bạn học trong Quốc Tử Giám có phải không!"
Tiểu Xuyên ngượng ngùng nói: "Làm sao tỷ biết?"
"Lúc Tế tửu² đến diện thánh, thằng nhóc ông ấy mang theo nói với ta.
Nói đi, tại sao đánh nhau với bạn?"
(2) Chức vụ dạy học tại Quốc tử giám ngày trước, coi như vị Hiệu trưởng của trường này.
(thivien.net)
Tiểu Xuyên căm phẫn nói: "Đệ chỉ hối hận lúc trước ra tay quá nhẹ! Bọn chúng xem thường đệ thì thôi, còn sỉ nhục tỷ.
Tỷ tỷ không biết đâu, Tam tiểu tử nhà Sử gia đó ngứa đòn cực kỳ, mỉa mai nói đệ dựa vào tỷ tỷ bán mạng cho Hoàng đế mới được vào Thái học, còn nói con gái như tỷ làm cận thần Khởi cư lang của Thiên tử, chưa biết chừng...!chưa biết chừng..."
Giọng nói nó nhỏ dần, cẩn thận nhìn sắc mặt ta, không dám nói tiếp.
Ta nắm chặt nắm đấm, đốt ngón tay kêu răng rắc, không mặn không nhạt nói: "Sử gia nào? Sử gia cả nhà đều làm gián quan đó?"
Tiểu Xuyên dè dặt gật đầu.
Lời của trẻ con phần lớn là học được từ người lớn.
Xem ra Sử gián quan kia khua môi múa mép sau lưng ta không ít.
Ta cười: "Ta hiểu rồi.
Không sao Tiểu Xuyên, loại tiện nhân này để ta xử lý, cho hắn biết cái gì gọi là cận thần Thiên tử, ỷ thế hiếp người."
Thím khuyên ta: "Con ở trong cung cũng không dễ dàng, chớ bận tâm vì những chuyện này."
Mạnh Tự đứng bên cạnh im lặng hồi lâu mỉm cười nói: "Thật ra cháu lại cảm thấy Anh Anh dạy cho bọn họ một bài học cũng rất tốt.
Thẩm gia bây giờ gia tài kếch xù, nhưng không có nam tử chèo chống, nếu như Anh Anh có thể làm đám tiểu nhân này kinh sợ, để bọn họ biết kiêng dè, thím cũng có thể nhẹ nhõm hơn, không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ."
Đúng là ta suy nghĩ như vậy, ta tỏ ánh mắt tán đồng với Mạnh Tự.
Đây chính là thần giao cách cảm của thanh mai trúc mã!
Thím ta nghe xong cúi đầu thở dài.
Tiểu Xuyên lầm bầm nói: "Đệ đã mười ba, được tính là một nửa nam tử rồi."
Mạnh Tự nghiêm mặt nói: "Đệ bây giờ chỉ là một tú tài nho nhỏ, muốn vào triều làm quan che chở người nhà, tối thiểu phải là tiến sĩ."
Tiểu Xuyên nói: "Đệ hiểu rồi.
Từ sau khi cha đi, đệ ngày đêm khổ học trong Thái học, chỉ mong có một ngày có thể đón tỷ tỷ ra khỏi cung, một nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt."
Ta cực kỳ cảm động: "Xuyên, không uổng công tỷ tỷ thương đệ."
Thím bất đắc dĩ nói: "Được rồi, còn tiến sĩ nữa, cử nhân còn chưa thấy bóng dáng.
Nhưng mà Anh Anh, con ở trong cung vẫn nên đừng quá tùy hứng.
Loại chuyện đánh nhau với Hoàng đế cũng làm ra được, lá gan