Thời gian làm việc do Julius ấn định cuối cùng cũng đến. Giọng nói lão vẫn oang oang:
- Học viên tổ sửa chữa chiến địa và đám phế thải nghe đây, quy tắc cũ, hai mươi vòng sân, không được tụt lại phía sau, không được bỏ cuộc, các người phải chạy đủ hai mươi vòng cho ta! Hiểu chưa?
- Hiểu!
Sáu học viên đồng thanh trả lời. Mao Hữu Tài tuyệt đối không phải phế, Đồng Tiểu Như càng không thể là phế thải, như vậy Julius gọi ai là phế thải không khó đoán. Chuyện này đối với Đan Lệ, Tiêu Hướng, Phác Văn Chính cũng như Buck dường như nghe mãi thành quen.
Sáu người xếp thành một hàng dọc, Tiêu Hướng xếp đầu, tiếp theo là Buck, Phác Văn Chính, Đan Lệ, Đồng Tiểu Như, còn Mao Hữu Tài xếp sau cùng.
Thời gian huấn luyện thể lực buổi sáng cũng là thời gian Mao Hữu Tài tu luyện linh lực. Hắn luôn xếp sau cùng lúc đầu, cuối cùng kết thúc ở vị trí đầu. Với hắn mà nói, càng về sau, thân thể hắn càng nhẹ nhàng linh hoạt tinh lực dư thừa, căn bản không còn khả năng mệt nhọc. Trong khi người khác càng chạy càng mệt, đến vòng cuối gần như đều đi bộ.
Sau ba vòng, Mao Hữu Tài hoàn toàn tiến nhập trạng thái tu luyện, linh hạt như bông tuyết đầy trời tụ vào người hắn, sau đó vào linh hồ rồi chuyển hóa thành linh lực. Lúc này, thân thể hắn tràn đầy một loại sức sống khó có thể nói rõ.
“Phù phù… phù phù” Đồng Tiểu Như chạy trước lại không được thoải mái như Mao Hữu Tài, sau ba vòng trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi. Tấm áo bó sát lưng nàng cũng dần dần ướt sũng, dính sát vào da lưng nàng làm lộ ra một mảng trắng hồng quyến rũ.
Đến vòng thứ tư, cái quần trắng bó sát người Đồng Tiểu Như cũng ướt sũng, đương nhiên vải cũng dính chặt vào da nàng làm nổi bật bờ mông săn chắc của nàng trước mắt Mao Hữu Tài. Đó có thể nói là hai nửa vòng tròn hoàn mĩ, ở giữa lại có một khe hở vô cùng rõ ràng. Theo cử động của nàng, hai bên trái phải cũng nhấp nhô, nhẹ nhàng như cánh hoa run rẩy, lắc lư nhè nhẹ, hai mắt Mao Hữu Tài giống như bị một từ trường cực lớn thu hút hấp dẫn, lập tức xâm nhập tìm tòi bí mật.
Hai tròng mắt Mao Hữu Tài như muốn lồi ra chạm vào bờ mông Đồng Tiểu Như. Tuy chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện tu luyện nhưng Mao Hữu Tài không khỏi nuốt nước bọt liên tục.
- Dáng người thế này, nếu như đi đóng AV nhất định sẽ rất hot, đáng tiếc, mịa kiếp, nhà nàng ta lắm tiền có khi đã mua đứt nền điện ảnh từ mấy trăm năm trước, làm nàng không có cơ hội bộc lộ tài hoa…chậc chậc…
- Hừ hừ, ta không tin mông ta không thể đả động nội tâm anh, nếu có thể hở ra nhiều một chút thì tốt rồi…...
Hai người một thiếu nam một thiếu nữ, trong lòng đều âm thầm có kế hoạch nham hiểm.
Năm vòng nhanh chóng qua đi.
- Hữu Tài ca… Ta, ta không chạy nổi nữa….
Đồng Tiểu Như chạy chậm lại, cùng sóng vai với Mao Hữu Tài, Lúc này càng nhiều mồ hôi ướt đẫm ngực, đùi nàng. Cổ trắng vốn trắng như tuyết giờ ửng hồng làm say đắm lòng người. Bên dưới một chút là hai ngọn núi hùng dũng ngạo nghễ, Mao Hữu Tài có thể thấy rõ hình dáng cả hai, thậm chí thấy cả hai đỉnh núi. Dưới một chút nữa là vùng rốn mượt mà đáng yêu, ánh mắt hắn dời xuống dưới một chút, không ngờ...(ZhoungHyu: đoạn này thấy quá tào lao, mình tự ý cắt bớt.)
Trời ạ! Ở chỗ đó... (ZhoungHyu: đoạn này thấy quá tào lao, mình tự ý cắt bớt.)
Ực, Mao Hữu Tài lén lút nuột một ngụm nước bọt.
Khóe miệng Đồng Tiểu Như lộ một nụ cười mỉm không dễ nhận ra:
- Hữu Tài ca, anh không nghe tôi nói gì à?
- Oái?
Thế này Mao Hữu Tài mới khôi phục tinh thần:
- Cô vừa nói gì?
Đồng Tiểu Như liếc hắn một cái, kiều mị vạn phần nói:
- Tôi nói... Tôi không chạy nổi nữa rồi…
Hơi thở hỗn hển, ánh mắt quyến rũ, mồ hôi đầm đìa, nếu lúc này không phải đang chạy bộ, có lẽ Mao Hữu Tài đã nghĩ đến chuyện nam nữ vận động. Hắn nhịn không được lại nuốt ực một ngụm nước bọt:
- Cô có thể xin với huấn luyện viên Julius, cô mới xin lần đầu, tin chắc lão sẽ tha cho.
- Không được, tôi phải tiếp tục kiên trì chạy.
Trong lòng Đồng Tiểu Như cười thầm, bởi vì khóe mắt nàng liếc qua