Trong nháy mắt, lại thêm hai quả tên lửa đụng nhau phát nổ trên không trung. Khoảng cách giữa Ong vò vẽ bự và phi thuyền đánh lén cũng thu ngắn lại.
- Đcm ngươi, ông đây nướng chín ngươi luôn!
Bị chọc giận, Ong vò vẽ bự thật sự nổi điên. Với tình cảnh này, nó giống như một con trâu già điên gặp người là húc, nhưng tựa hồ nó đã quên mình chỉ là một phi thuyền trinh sát đã bị cho về hưu, cứ đà này lao tới, nhất định hai phi thuyền sẽ có cơ hồi ôm nhau bốc cháy.
Bất quá Ong vò vẽ bự có một lợi thế, đó là Khôi yêu kí hiệu trận của nó, chỉ cần bộ xử lí không bị hủy, nó có thể sống lại, nhưng đối phương không được may mắn như thế, thử nghĩ xem, ai mà muốn cùng chết với một phi thuyền trinh sát rách nát thế này chứ?
Nhút nhát sợ gan lớn, gan lớn sợ liều mạng, đây là chân lí từ xưa đến nay không đổi, Ong vò vẽ bự là lão lưu manh nắm rõ chân lí này, nó đã nắm chắc đối phương.
Quả nhiên, đối phương sau khi mặt một loạt đạn năng lượng liền quay đầu bỏ chạy. Ong vò vẽ bự lập tức làm bộ truy kích, không đến một phút sau lại quay về căn cứ.
Đến lúc này đám người Mao Hữu Tài mới dám ra khỏi công sự.
Nhìn lên bầu trời, Đồng Tiểu Như vẫn còn khiếp đảm nói:
- Hữu Tài ca, bây giờ chúng ta phải làm sao? Phi thuyền chiến đấu kia có quay lại nữa không?
- Ta cũng không biết.
Địch hay bạn đều không rõ, một chút chủ ý Mao Hữu Tài cũng không nghĩ ra được.
Ong vò vẽ bự từ trên không chậm rãi hạ xuống, cửa cabin tự động mở ra, một giọng nói già yếu vang lên:
- Chủ nhân, từ cơ sở dữ liệu ta được biết, phi thuyền chiến đấu vừa rồi đánh lén chúng ta là của băng hải tặc Hắc Kì, trên phi thuyền kia cũng có kí hiệu của băng hải tặc Hắc Kì, tư liệu cho biết, băng hải tặc này là một tổ chức tội phạm khổng lồ trong vũ trụ, có hai tàu vũ trụ mẫu hạm có sức chiến đấu cực mạnh, tàu cỡ trung bình có bốn chiếc, phi thuyền chiến đấu loại nhỏ có hơn hai trăm chiếc, lính chiến đấu và người máy không dưới mười ngàn, thực lực tổng hợp gần như đủ sức chống lại một nước nhỏ.
Tiêu Hướng đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ căn cứ này là do bọn chúng phá hủy.
Mao Hữu Tài trầm ngâm rồi nói:
- Bây giờ còn chưa thể xác định, trước tiên chúng ta vẫn nên rời khỏi đây rồi nói sau.
Hải tặc vũ trụ thường không đi một mình, phi thuyền kia trở về báo tin lát sau nhất định có cả bầy viện binh chen chúc nhau kéo tới, lúc này không đi chỉ sợ không còn cơ hội. Mặt khác, hắn cũng cảm thấy nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt.
- Nhiệm vụ ở đây thật khó hiểu, bây giờ lại xuất hiện hải tặc Hắc Kì, nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì chứ?
Vẻ mặt Đan Lệ đầy lo lắng.
Mao Hữu Tài ôn nhu an ủi:
- Đan Lệ, không cần lo lắng, rồi chúng ta cũng biết mà, đi thôi, không thể kéo dài thời gian được nữa.
Lập tức rời đi là một quyết định hoàn toàn chính xác, nhưng mà, không đợi đám người Mao Hữu Tài lên Ong vò vẽ bự, từ phía chân trời đã xuất hiện một mảng đen. Tiếng động cơ gầm rú từ rất xa vẫn có thể nghe được.
Chạy trốn đã không thể, vừa bay lên nhất định sẽ bị đám đông hải tặc bắn tan tành. Mà ở chỗ này đợi, cũng chỉ có con đường chết.
Căn bản không có thời gian cho Mao Hữu Tài tính toán, hiện tình hình quân địch ở ngay trước mắt Mao Hữu Tài liền quyết đoán hạ lệnh:
- Mọi người trốn vào sở chỉ huy, nhanh lên!
- Nhưng còn thi thể…
Muốn Đồng Tiểu Như trốn vào sở chỉ huy đầy thi thể kia, qua thật giống như muốn lấy mạng nàng.
- Đừng nói nữa!
Mao Hữu Tài kéo tay Đồng Tiểu Như, vọt nhanh vào cửa sở chỉ huy.
Bị Mao Hữu Tài lôi kéo mạnh tay, nhưng trong lòng Đồng Tiểu Như lại có một loại cảm giác ấm áp, mà lúc này, nàng cảm giác tay Mao Hữu Tài chính là đôi tay mạnh mẽ nhất thế giới, ở bên cạnh hắn cũng là nơi an toàn nhất.
- Chủ nhân, ta làm sao bây giờ?
Ong vò vẽ bự