Dùng kí hiệu vẽ ra trận đồ rồi dùng linh lực khởi động, từ đó người tu chân làm ra những chuyện người thường không làm được, cũng làm được những chuyện người máy không thể.
Mao Hữu Tài thầm tính toán dùng kí hiệu biên tập lại trận đồ rồi dùng linh lực điều khiển, thử khống chế người máy quản lí một chút.
Vẽ kí hiệu trận cần có tài liệu, kí hiệu trận khác nhau sẽ dùng tài liệu khác nhau, với loại kí hiệu trận khống chế sinh vật thì dùng loại tài liệu đơn giản và hiệu quả nhất chính là máu tươi. Nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai chú ý đến bên này, Mao Hữu Tài cắn ngón tay, trực tiếp vẽ trong lòng bàn tay năm kí hiệu tạo thành một kí hiệu trận.
Lĩnh vực tu chân có tổng cộng hai mươi sáu kí hiệu bằng với số mẫu tự trong tiếng Anh, tổ hợp kí hiệu khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau. Từ góc độ này mà xét, kí hiệu trận biến hóa vô cùng nhưng mấu chốt là cần có linh lực khởi động. Trước kia để có đủ linh lực căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng hiện tại đã khác, linh lực đang ở tình trạng dư thừa. Mao Hữu Tài giống như một máy tính có khả năng tự biên soạn vô số kí hiệu trận cũng có khả năng tự khởi động kí hiệu trận!
Kí hiệu trận vừa vẽ xong, Mao Hữu Tài vận một cỗ linh lực rót vào trung tâm trận đồ:
- Khống chế kí hiệu trận, mở! Nằm sấp cho ta!
Ngay khi Mao Hữu Tài truyền đạt mệnh lệnh, bàn tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rực. Cùng lúc đó trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một lượng lớn chữ số nhiều như bông tuyết.
“Con số gì đây? Chẳng lẽ là… là quang não của người máy! Ta hiểu rồi, kí hiệu trận khắc vào gáy thật ra là để điều khiển quang não, chỉ cần khống chế quang não là có thể điều khiển người máy!” Vài ngày trước đọc sách điện tử ít nhất Mao Hữu Tài cũng đã biết máy tính ở thế giới này đã phát triển đến trình độ quang não, nó được ứng dụng trog mọi lĩnh vực từ phi thuyền vũ trụ to lớn đến các máy chơi game nho nhỏ.
Lúc này Mao Hữu Tài đang cải biến một chuỗi số trong quang não.
Người máy quản lí đột nhiên cầm roi điện đứng lên, tay kia bóp cò súng gây mê.
“Phanh”, một tiếng súng vang lên, một viên đạn gây mê không đầu bắn vào người cô y tá đã dùng kim tiêm chích Mao Hữu Tài ban nãy. Chính xác đến lạ lùng viên đạn không trúng mông mà dính ngay bầu sữa của cô.
- Chúa ơi… con vừa làm phẫu thuật nâng ngực mà….
Nhìn viên đạn cắm trên ngực, sắc mặt cô y tá nhợt nhạt rì rầm mấy câu, sau đó hai chân mềm nhũn ngã lăn xuống đất.
Mao Hữu Tài đột nhiên hiểu được mệnh lệnh mà hắn sửa đổi không phải là nằm xuống mà là nổ súng. Về phần trúng vào chỗ nhạy cảm nào đó của cô y tá chỉ là sự trùng hợp, bởi vì lúc ấy hắn hoàn toàn không có ý trả thù, như thế không tồn tại mệnh lệnh về phương diện này.
Sau khi cô y ta té xỉu, tiếng còi báo động cũng vang lên, người máy quản lí lập tức bị khống chế, cũng ngay lúc đó kí hiệu trận trên người bọn chúng cũng mất đi ánh sáng.
“Thì ra người máy còn một hệ thống tổng khống chế, nếu ta đoán không sai nó nhất định là từ một quang não rất cao cấp do kí hiệu trận phức tạp tạo thành, nói vậy…” Mao Hữu Tài đột nhiên phát hiện mình có một ít tài năng bẩm sinh để làm hacker.
Tiếng súng và còi báo động làm những bệnh nhân thần kinh hoảng loạn, lập tức loạn thành một đoàn. Bảo vệ, bác sĩ cùng toàn bộ y tá lập tức được huy động bắt giữ những bệnh nhân không nghe lời. Với những bệnh nhân bệnh nhẹ thì dễ dàng xử lí, nhưng đối với