Mặt khác từ sau khi tiểu Phi được cải tạo thành yêu tinh quang não, khi nó giảng giải tri thức thường thêm chút gì đó thú vị, thường lấy ví dụ cuộc sống thực tế bồi vào, cho nên so với trước kia Mao Hữu Tài càng dễ hiểu hơn, không còn buồn tẻ như trước, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn kiên trì.
Mỗi ngày Wendy đều đến thăm Mao Hữu Tài một lần, đôi lúc là nói chuyện phiếm, có khi là tiến hành thí nghiệm kiểm tra tinh thần chi hắn. Mao Hữu Tài tuy rất phản cảm với các thí nghiệm này, nhưng từ góc độ nghề nghiệp của Wendy mà xem xét thì hắn có lí do để phối hợp.
Đảo mắt một cái hai tháng đã trôi qua, ở phương diện tu luyện linh lực Mao Hữu Tài đã có tiến bộ lớn, ban đầu hắn chỉ có một chút linh lực thiếu đến đáng thương, nhưng qua hai tháng, linh lực trong linh hồ đã đạt đến mức vô cùng dư thừa. Dựa theo tiêu chuẩn trong Liên Hoa Bảo Điển, tu vi linh lực của hắn đã đạt đến Khai Quang Cấp, sau đó là Trúc Cơ Cấp, Hóa Hư Cấp, Nguyên Hợp Cấp, Sơ Linh Cấp, Linh Cấp, Thánh Linh Cấp và cuối cùng là Không Thiên Cấp, đó chính là tồn tại sánh ngang với thần trong truyền thuyết.
Sáng sớm nay, khi đang chuẩn bị tu luyện Mao Hữu Tài bị y tá gọi sang một căn phòng. Vào đến nơi, Mao Hữu Tài nhận ra Wendy, Agusto và một người lạ mặt đã sớm chờ hắn.
- Đến đây ngồi đi.
Wendy mỉm cười hướng về Mao Hữu Tài vẫy vẫy tay.
Mao Hữu Tài ngồi xuống bàn làm việc đối diện.
- Dì Wendy, cho gọi ta đến đây làm gì vậy?
Wendy cười nói:
- Qua một tháng quan sát và làm thí nghiệm, bệnh tình của ngươi đã đã có chuyển biến tốt, hôm nay bệnh viện tiến hành thí nghiệm cuối cùng với ngươi, thông qua cuộc trò chuyện này ngươi có thể xuất viện, mặt khác, do thân phận ngươi có vấn đề, ngươi phải được nhận nuôi mới được ở lại tiên quốc, ta đã xin cơ quan chính phủ có liên quan được nhận nuôi ngươi, nếu mọi chuyện thuận lợi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.
Dừng một chút Wendy nói tiếp:
- Vị này là Chelsea, ông ấy là người xử lí các vấn đề thu nhận con nuôi.
Đối với chuyện này thật ra Mao Hữu Tài đã sớm biết, hai tháng nay, mỗi ngày tiểu Phi đều sửa chữa tư liệu quan sát của bệnh viện, tất cả đều hướng đến điều kiện xuất viện cho hắn. Chỉ là hắn không nghĩ tới Wendy sẽ nhận nuôi hắn, điều này làm hắn rất cảm động.
- Không nói trước với ngươi là do quy định của bệnh viện, ngươi không trách dì Wendy chứ?
- Không đâu dì Wendy, chúng ta bắt đầu đi.
Mao Hữu Tài ra vẻ đã biết trước.
- Bắt đầu từ ta trước đi…
Sắc mặt giáo sư Agusto không tốt nói:
- Mao Hữu Tài, ngươi phi thăng đến đây phải không?
Mao Hữu Tài tươi cười:
- Đương nhiên không phải, phi thăng là truyền thuyết xa xưa vớ vẩn, ta sao có thể phi thăng đến chứ?
Agusto nói:
- Vậy sao trước kia ngươi kiên trì khẳng định mình phi thăng đến đây.
Mao Hữu Tài nói:
- Sở dĩ trước kia ta nói thế, vì lúc ấy ta đang bệnh.
Ba người nhất thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn thản nhiên thừa nhận mình có bệnh. Bệnh nhân tâm thần không bao giờ thừa nhận mình có bệnh, nhưng người bình thường thì hoàn toàn có thể nói thế. Không hề nghi ngờ, Mao Hữu Tài trả lời rất có tính toán.
- Vậy sao bây giờ ngươi còn bệnh không?
Agusto tiếp tục hỏi.
- Ta không biết, ta không có hiểu biết chuyên nghiệp về phương diện này, cho nên cần giáo sư và dì Wendy nhận định mới được.
Mao Hữu Tài vẫn trả lời có tính toán như trước.
- Vậy ngươi cho rằng ta sẽ thông qua cho ngươi sao?
- Đương nhiên.
Mao Hữu Tài nói.
Agusto lắc đầu cười nói:
- Không đâu, tuy ngươi trả lời đã tính toán kĩ nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm, ta khẳng định bệnh tình của ngươi không chút chuyển biến tốt, ngươi là một bệnh nhân phi thường nguy hiểm, ta sẽ không cho ngươi ra thế giới bên ngoài làm xằng làm bậy.
Wendy giận dữ:
- Giáo sư Agusto, không phải chúng ta đã thảo luận từ trước rồi sao? Những số liệu này đều không rõ ràng sao? Sao ngươi lật lọng như thế chứ?
Sắc mặt Agusto tái lại:
- Phán đoán của ta là phán quyết cuối cùng, không thông qua tức là không thông qua.
Dừng một chút Agusto quay sang Chelsea nói:
- Thật không hay, đã là Chelsea tiên sinh một chuyến đi tay không rồi.
Chelsea nhún vai tiêu sái:
- Công việc của ta mà, không có vấn đề gì đâu.
- Giáo sư Agusto, ông…
Wendy tức đến mức không nói nên lời.
Agusto khoát tay:
- Cứ như vậy đi Wendy, tháng sau lão viện trưởng về hưu, ta sẽ tiếp nhận vị trí của ông ấy, đến lúc đó ta sẽ xem xét cô có phù hợp với cương vị công tác hiện tại không, nhưng bệnh nhân Mao Hữu Tài này ta sẽ tự mình điều trị.
- Được! Nếu ngươi tiếp nhận vị trí của lão viện trưởng, ta, ta…
Wendy đột nhiên đứng lên, đập mạnh lên bàn làm việc.
- Ta từ chức!
- Tùy cô thôi!
Agusto khinh thường nói:
- Lần đánh giá này dừng lại ở đây.
Mao Hữu Tài chậm rãi nói:
- Khoan khoan.
Trên mặt Agusto lộ vẻ trào phúng:
- Có chuyện gì?
Mao Hữu Tài cười khẽ:
- Ta có một ít chuyện bí mật muốn nói với ông.
- Ha ha, thân phận ta gì, thân phận ngươi là gì chứ? Ta và ngươi có chuyện bí mật gì nào? Buồn cười.
- Ta chỉ muốn nói cho ông biết một chút thôi mà.
Mao Hữu Tài nói:
- Đây thật sự là một chút chuyện riêng tư của giáo sư, nếu ông đã không muốn nghe, ta có ít nhất một trăm cách để nói cho người khác nghe, càng có thể công bố trên internet, chia sẻ lên mạng toàn vũ trụ.
Thần sắc Agusto có chút không bình thường:
- Nhóc con, ngươi dám uy hiếp một người danh tiếng như ta sao?
Mao Hữu Tài cười nói:
- Nếu ông cứ nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào khác, nếu giáo sư không muốn nghe, ta không nói nữa vậy, ta về phòng đây, nhưng ta vẫn muốn cho giáo sư một cơ hội, trước khi ta về phòng nếu ông thay đổi ý kiến, ta sẽ nói cho một mình ông nghe thôi.
Mao Hữu Tài xoay người đi ra cửa.
Wendy dùng ánh mắt kì quái nhìn bóng lưng Mao Hữu Tài. Nàng không rõ trong hồ lô hắn bán thuốc gì. (ZoungHyu: câu nói đại loại như “không rõ trong hồ lô bán thuốc gì” rất thường gặp trong truyện kiếm hiệp ý nói không rõ trong lòng người kia đang suy