Chương 166
Tất nhiên anh sẽ không để Lâm Thiếu Hằng được như ý muốn.
“Mộng Đình, đừng gọi bố cô đến, chúng ta nên cảm ơn nỗi khổ tâm của cậu cả Lâm mới phải”.
Lâm Mộng Đình khó hiểu: “Nỗi khổ tâm gì cơ?”
“Cô nghĩ mà xem, ban đầu tôi cũng không biết có nên từ hôn hay không, người nhà của cô cũng không biết có nên chấp nhận tôi hay không. Nhưng nếu như hôm nay anh ta làm lớn chuyện, để người ta biết được, bố mẹ cô không muốn chấp nhận tôi cũng không được. Tôi cứ tưởng hôm nay là bước đầu tiên trên con đường muôn dặm, không ngờ còn chưa đánh ba trận chiến dịch lớn đã có cơ hội cắm cờ đỏ vào trong phủ tổng thống. Tiếp theo ấy hả”.
Lý Dục Thần nhìn Lâm Thiếu Hằng: “Sẽ là lúc lũ tư bản chủ nghĩa cụp đuôi bỏ chạy mất dạng!”
Lâm Mộng Đình bị chọc đến nỗi phải che miệng cười.
Lâm Thiếu Hằng tức tới mức mặt mày xanh mét, anh ta mắng một câu gì đó rồi vung tay lên: “Lên cho tao, đánh cho nó rụng răng luôn”.
Người bên cạnh anh ta vừa định hành động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát lao tới.
Hai cảnh sát xuống xe, trông thấy nhiều người như thế thì cau mày.
“Các cậu đang chơi trò gì đó?”
Thấy cảnh sát đến, Lâm Thiếu Hằng thay đổi sắc mặt.
Anh ta tưởng là Lý Dục Thần báo cảnh sát, bèn cười khẩy: “To gan lắm, còn biết báo cảnh sát”.
Cảnh sát đi qua hỏi: “Cậu, làm gì đó? Xin mời xuất trình thẻ căn cước”.
Lâm Thiếu Hằng nói: “Các anh thuộc cục nào, tôi có quen cục trưởng
“Xin lỗi, cho dù cậu có quen biết bộ trưởng thì cũng không liên quan gì đến chúng tôi”, cảnh sát chỉ vào huy hiệu cảnh sát và camera đeo ngực áo trên người mình.
Lâm Thiếu Hằng suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, cậu cả nhà họ Lâm anh ta chưa từng chịu ấm ức như thế.
“Các anh cứ đợi đó, chờ tôi gọi điện thoại xong nhất định sẽ lột da các anh”.
Nói xong, anh ta tránh sang một bên gọi điện thoại.
Cảnh sát không ngăn cản mà tiếp tục thực hiện công việc và ghi chép quá trình sự việc bằng camera đeo ngực áo.
“Lại đây hết đi, sau đó xuất trình thẻ căn cước”.
Cảnh sát kiểm tra thẻ căn cước của mọi người rồi ghi chép họ tên lại, bao gồm cả Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Tất cả mọi người đều khăng khăng rằng mình tới ăn khuya.
Cảnh sát hỏi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Còn hai người thì sao?”
“Chúng tôi cũng tới ăn khuya”.
“Họ có ức hiếp hai người không?”
“Ăn hiếp thì không có, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng một chút thôi”, Lý Dục Thần trả lời.
Cảnh sát nhìn anh, hỏi: “Lúc nãy ai báo cảnh sát thế?”
“Là tôi”, ông chủ quán nướng nơm nớp lo sợ đi ra.
“Tại sao ông lại báo cảnh sát?”