Chương 169
“Ngon thì báo cảnh sát tiếp đi nào! Bố mày ở đây chờ luôn”.
“Không dám! Tôi không dám nữa!”, ông chủ van xin.
Nhưng Lâm Thiếu Hằng lại không chịu bỏ qua cho họ, anh ta giơ chân lên: “Chui qua háng tao, tao sẽ bỏ qua cho bọn mày”.
Ban đầu ông chủ không chịu, đàn em của Lâm Thiếu Hằng đi tới đạp ông ấy một phát, sau đó đè ông ấy ra đất đánh đập.
Lâm Thiếu Hằng chỉ vào bà chủ: “Chồng bà không chịu chui, bà thay đi”.
Bà chủ liều mạng lắc đầu.
Ông chủ lè nhè nói với gương mặt sưng húp: “Để tôi, để tôi”.
Sau đó ông ấy nằm xuống bò trên mặt đất, chui qua háng của Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng cười ha hả cứ như xả được cơn bực tức phải chịu từ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ban nãy.
Hôm nay anh ta vốn định xử Lý Dục Thần.
Đứa con rể nhà họ Lâm xuất hiện giữa chừng này đã đe doạ đến địa vị và việc kế thừa gia nghiệp tương lai của anh ta ở nhà họ Lâm.
Thân phận con rể của Lâm Thu Thanh cũng không quá quan trọng, điều quan trọng là chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Điều này đã nâng địa vị của gia đình Lâm Thu Thanh lên rất nhiều.
Sau khi biết tin Lý Dục Thần có hẹn với Lâm Mộng Đình, anh ta lập tức dẫn kéo người tới.
Ban đầu anh ta định gọi anh Thái, mấy chuyện này anh Thái có kinh nghiệm giải quyết hơn.
Nhưng trường đấu chó của anh Thái xảy ra chuyện, không điều người đi được.
Nghe nói anh Thái chặt
Dẫu sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ một phương ở Vụ Châu, đã thế còn có rất nhiều thế lực ở tỉnh Nam Giang.
Mặc dù nhà họ Lâm không sợ gã ta, nhưng đắc tội một người như vậy sẽ có ảnh hưởng đến địa vị của anh ta và bố ở nhà họ Lâm.
Vậy nên anh ta đã vội vàng triệu tập những người khác, những người này không giống dân xã hội đen chính gốc như anh Thái, cùng lắm chỉ bằng một nửa bọn lưu manh côn đồ thôi.
Điều mà Lâm Thiếu Hằng không ngờ đó là, anh ta còn chưa ra tay thì cảnh sát đã tới.
Quan trọng là bị Lý Dục Thần phá đám, cảnh sát ghi chép số căn cước của anh ta.
Như Lý Dục Thần đã nói, nếu tối nay anh và Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện gì, anh ta đều phải chịu trách nhiệm.
Anh ta không sợ cảnh sát, nhưng anh ta sợ người lớn trong nhà điều tra, đặc biệt là ông cụ Lâm.
Bởi vậy Lâm Thiếu Hằng không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên đầu người đã báo cảnh sát.
Anh ta không thể ngang nhiên động vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, nhưng muốn xử một người bán quán, anh ta không sợ gì hết.
Đừng nói là dạy cho một bài học, dù có đánh chết, anh ta cũng có thể dễ dàng giải quyết.