Chương 230
Triệu Thần Dương sợ tới mức mặt trắng nhách không còn giọt máu.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Không có gì!”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi: “Nói cho tao biết vu sư kia ở đâu?”
“Vu… vu sư gì chứ? Tao không biết!”, Triệu Thần Dương nói dối.
“Không biết à? Vậy mày hết giá trị rồi!”
Mũi dao lướt nhẹ qua cổ Triệu Thần Dương, nhích nhẹ một cái, rách da.
“A…”
Triệu Thần Dương sợ hãi hét ầm lên.
“Biết, biết! Ở sân phía tây!”
“Phiền mày dẫn đường nhé!”
Lý Dục Thần gật đầu với Lâm Vân: “Tiểu Vân, anh giao người này cho cậu!”
Lâm Vân nhảy dựng lên, vui vẻ đáp: “Yes, sir!”
Một tay cậu ta ôm cổ Triệu Thần Dương, tay kia cầm lấy dao trong tay Lý Dục Thần.
“Đi nào cậu Triệu!”
“Cái gì? Thất bại?”
Triệu Tứ Hải khiếp sợ nhìn quản gia chạy tới báo cáo.
Đây là Bạch Hổ Đường mà ông ta dành ra mười năm để tuyển chọn và bồi dưỡng.
Đến hiện tại, Bạch Hổ Đường chỉ mới ra tay có một lần, còn là lúc tranh giành quyền vận chuyển đường sông với nhà họ Phùng.
Ông hai nhà họ Phùng còn bị thiệt trong tay Bạch Hổ Đường, từ đó mới lui ra, nhường lại mối vận chuyển đường sông cho ông ta.
Một lần đó, Bạch Hổ Đường cũng chỉ cử ra mười người.
Triệu Tứ Hải vẫn còn che giấu chút thực lực, trên thực tế, Bạch Hổ Đường phát triển tới nay là đã có ba mươi sáu thành viên, mười người một tổ, có thể phái ra ba tổ rưỡi.
Ông
Thậm chí còn muốn chiến một trận với các gia tộc ở Tiền Đường.
Nhưng bây giờ lại tổn thất một tổ khi chỉ đối phó với một thằng oắt của nhà họ Lâm.
“Đánh bại như thế nào?”
“Không biết, người nọ hình như chỉ đánh ra một chiêu, sau đó chúng ta thua!”, quản gia nói.
“Một chiêu? Sao có thể chứ?”, Triệu Tứ Hải gần như gầm lên, mắt sắp lồi ra ngoài: “Hiện tại hai đứa đó đâu?”
“Ép cậu chủ dẫn tới sân phía tây!”
“Sân phía tây?”, Triệu Tứ Hải nhìn về phía đại sư Ngô Hiền.
“Không ổn rồi, tế đàn của tôi ở bày trong sân!”, Ngô Hiền nói.
Triệu Tứ Hải ra lệnh: “Bảo Triệu Sơn dẫn theo toàn bộ người của Bạch Hổ Đường, thêm các vệ sĩ và bảo an trong trang viên nữa, tất cả đến sân phía tây, nhất định phải ngăn cản chúng!”
“Vâng!”, quản gia xoay người rời đi.
Ngô Hiền chắp tay: “Gia chủ Triệu, nếu người ta đã tới thì tôi vẫn nên ra thôi. Một chiêu của người nọ có thể chế ngự Bạch Hổ Đường, sợ là không phải võ công mà là thuật pháp rồi!”