Chương 232
Nhìn thấy vật hiến tế cùng bát máu thì anh lại thấy nó giống vu ma đạo hơn.
Mục đích của người thi pháp không chỉ là giết chết người bị yểm pháp mà còn lợi dụng ma đạo để hấp thụ 3 hồn 7 phách của người ta về sử dụng.
Nhưng điều khiến Lý Dục Thần khó hiểu là ông cụ Lâm không phải người tu hành, hơn nữa ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, sức lực cạn kiệt, thu lấy hồn phách của ông cụ thì có lợi ích gì?
Trực tiếp hấp thu cũng chẳng có ý nghĩa gì mà cũng không thể sai khiến hồn phách, trừ phi…
Lý Dục Thần nghĩ đến một khả năng, sắc mặt anh biến đổi, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Trừ ma vệ đạo cũng là bổn phận của đệ tử Thiên Đô.
Trời có đức hiếu sinh, nhưng khi đối phó với tà ma thì đệ tử Thiên Đô quyết không bao giờ nhân nhượng.
Lý Dục Thần nắm lấy Triệu Thần Dương, hỏi: “Tế đàn này là do ai lập?”
Vừa hỏi anh vừa nhìn về phía Lâm Vân.
“Là do Ngô đại sư làm”, Triệu Thần Dương đáp.
“Ngô đại sư cái quái gì, nói cho rõ ràng!”, Lý Dục Thần chỉ mũi dao vào mắt Triệu Thần Dương: “Tao không phải là người kiên nhẫn đâu. Tốt nhất là nói nhanh đi”.
“Ông ta tên là Ngô Hiền, là một thầy phong thủy được bố tôi mời đến. Ông ta nói rằng ông ta biết cách thi triển vu thuật, chỉ cần lấy được bát tự của ông cụ Lâm thì có thể nguyền rủa ông ta chết sớm”.
Lý Dục Thần thấy Lâm Vân đã bật điện thoại để ghi âm và chụp ảnh thì lặng lẽ gật đầu, trong lòng còn khen tên nhóc này rất thông minh.
“Tiểu Vân, đi tìm một cái
“Vâng”.
Lâm Vân nghe lời liền đi tìm một cái bao tải ở góc sân rồi nhét mọi thứ trên tế đàn vào đó.
Nhưng con bù nhìn quá lớn, không thể nhét vừa nên Lâm Vân chỉ có thể cõng nó ở trên lưng.
“Anh rể, em dọn đồ xong rồi, chúng ta đi được chưa?”
Bỗng nhiên bọn họ lại nghe thấy tiếng nói truyền đến: “Các người nghĩ mình có thể đi được sao?”
Tiếp sau đó, các bảo vệ của nhà họ Triệu đều lần lượt nhường đường để một nhóm người khác bước vào.
Nhóm người này mặc quần áo màu đen giống như những người trong điện Bạch Hổ lúc trước, trên ngực có thêu hình hổ trắng.
Chỉ có người cầm đầu là mặc một chiếc áo có hai màu đen trắng đan xen.
Nhìn thấy người tới, Triệu Thần Dương như nhìn thấy cứu tinh, lập tức hét lớn: “Chú ba! Chú ba, cứu con với!”
Lý Dục Thần hỏi Lâm Vân: “Tiểu Vân, cậu có biết người này không?”
Lâm Vân lắc đầu: “Không biết”.
“Ha ha, các người ngay cả chú ba của tôi mà cũng không biết, các người chết chắc rồi!”, Triệu Thần Dương hét lớn một tiếng.
Lý Dục Thần khâm phục dũng khí của Triệu Thần Dương: “Mày đang ở trong tay tao mà không sợ bị giết trước hay sao?”
“Nếu như cậu dám đụng tới nó thì tôi liền khiến cho cậu sống không bằng chết!”, người đàn ông trung niên đối diện lạnh lùng nói.