Chương 287
“Không, không thể nào!”, Chu Húc lắc đầu: “Đinh Hương thuần khiết như vậy, sẽ không giao du với đám côn đồ đâu”.
“Chu Húc, tỉnh lại đi, cậu cũng không còn là trẻ con, thời buổi này làm gì có thứ gì gọi là thuần khiết, chẳng qua là tiền chưa đủ nhiều thôi”.
Chu Húc vẫn không tin.
Trương Nhất Bình lắc đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm người giải quyết vấn đề của cậu sau. Hôm nay là ngày cậu chủ Trần của Thần Châu bàn bạc hợp tác với các gia tộc lớn, chỉ cần tôi phục vụ cậu Trần chu đáo, tương lai có thể phất lên như diều gặp gió, mấy chuyện cỏn con như của cậu, đều không thành vấn đề”.
“Thật sao?” Chu Húc vui mừng.
“Nếu đã gặp Đinh Hương, vậy cậu đã gặp thằng họ Lý chưa?”
Trương Nhất Bình vẫn không quên được Lâm Mộng Đình.
“Gặp rồi”. Chu Húc khinh thường nói: “Hắn cùng Đinh Hương làm phục vụ ở một quán cơm nhỏ”.
“Chỉ làm phục vụ thôi sao?”, Trương Nhất Bình có chút bất ngờ: “Cậu không nhìn nhầm chứ?”
“Sao mà nhầm được, là em kêu hắn ta tới gọi món mà”. Chu Húc nói: “Anh có cần em đến dạy nó một trận, xả giận thay anh không?”
“Không cần, loại người này không xứng để anh đây để tâm tới”. Trương Nhất Bình cười rộ lên với vẻ đầy thoải mái, khoác vai Chu Húc rồi nói: “Đi, tôi mở một gian phòng để cậu nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn buffet, mấy món hôm nay ngày thường khó mà có thể ăn được”.
…
“Ông chủ Triệu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”, Lâm Thu Thanh vừa vào cửa liền nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt lạnh lùng.
Sắc mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói: “Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp, ông cụ gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của ông, ông cụ nhà tôi vẫn khỏe mạnh”. Lâm Thu Thanh cười khẩy một tiếng:
Sắc mặt Triệu Tứ Hải trở nên vô cùng khó coi.
Trương Đông Hằng đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Ông ta không muốn nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đấu đá lẫn nhau ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì khách sạn Hải Châu và tập đoàn Vĩnh Thanh đều không chống đỡ nổi.
Vì vậy ông ta đứng ra hòa hoãn: “Hai vị gia chủ, thật khó có dịp hai vị tụ tập ở cửa hàng nhỏ của tôi, tôi thấy cậu Trần cũng tới sớm, hay là để tôi sắp xếp một vài tiết mục, chúng ta cùng vui vẻ một chút?”
“Không cần đâu!”. Triệu Tứ Hải đột nhiên đứng lên, hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thu Thanh: “Nếu chủ tịch Lâm đã ở đây, tôi xin đi trước. Sau này, bất cứ khi nào chạm mặt nhà họ Lâm trong lĩnh vực kinh doanh, nhà họ Triệu tôi đều sẽ nhượng bộ!”
Nói xong, ông ta phất tay, xoay người đi ra khỏi cửa đại sảnh.
Lời này, lại khiến Lâm Thu Thanh không biết phải làm gì.
Còn Trương Đông Hằng thì giật mình ngạc nhiên.
Thực lực nhà họ Triệu và nhà họ Lâm trước giờ không phân cao thấp, vậy tại sao hôm nay Triệu Tứ Hải gặp Lâm Thu Thanh lại nhún nhường hèn nhát như vậy, thậm chí còn nói ra câu nhượng bộ đối phương như vậy?
Đây là một tín hiệu mang tính trọng đại!
Bầu trời của thành phố Hòa, liệu có phải sắp thay đổi rồi không?